Túc Bảo suy nghĩ một chút, đột nhiên bật ra một câu: “Giết chú đó?”
Mộc Quy Phàm ở bên cạnh vừa mới vặn chai nước khoáng ra uống một hớp, nghe vậy lập tức phun ra một ngụm nước: “Khụ khụ, bé cưng ngoan ngoãn, đừng nói linh tinh!”
Anh dẫn bé tới là để gặp Thượng Thanh Bắc, không phải tới để giết người…
Túc Bảo vội vàng che miệng lại.
Thượng Thanh Bắc: “!”
Chân gã ta mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất: “Anh, anh trai, xin anh trai đừng giết tôi mà…”
Túc Bảo khụ một tiếng: “Nếu bé nói bé không có ý đó, chú tin không…”
Trong lòng Thượng Thanh Bắc điên cuồng chửi rủa “tao tin cái đách nhà mày”!
Gã ta khóc lóc dập đầu, miệng thì xin tha mạng, bảo đảm sau này mình ra ngoài sẽ không tái phạm nữa, nói lia lịa cả một tràng dài
Túc Bảo mím môi, không tin chút nào.
“Vậy nên cần phải xử lý như thế nào ạ?” Bé rất chân thành nhìn Kỷ Trường, đặt câu hỏi.
Kỷ Trường nói: “Lấy khí âm sát của gã ta, tước một nửa sinh hồn của gã.”
Túc Bảo tỉnh ngộ: “Ý là nửa sống nửa chết ấy ạ? Sẽ biến thành kẻ ngốc đúng không?”
Thượng Thanh Bắc hoảng sợ! Con nhóc đó định đánh gã ta đến nửa sống nửa chết, biến thành kẻ ngốc ư!
Gã ta lập tức choáng váng, quả nhiên con nhóc này không đơn giản như vẻ bề ngoài mà, thật tàn nhẫn!
Không phải gã ta chỉ kiếm ké chút lượng truy cập thôi à?
Nhà bọn họ có tiền như vậy, sao lại so đo thế chứ!
Thượng Thanh Bắc lập tức la to lên: “Cứu mạng! Chú cảnh sát ơi cứu mạng! Giết người rồi!”
Mộc Quy Phàm không khỏi giật giật khóe miệng, không nói nên lời: “Cậu kêu đi, kêu rách…”
Túc Bảo lập tức nói tiếp, câu này bé biết!
“Chú kêu rách họng cũng sẽ không có ai đến cứu chú đâu!” Bé nói.
Bấy giờ Thượng Thanh Bắc mới chợt nhận ra, hình như mình đã đá trúng tấm ván sắt* rồi!
(*) ý chỉ người không dễ chọc
Con nhóc này không chỉ là thiên kim của nhà giàu số một, có lẽ ở sau lưng còn có thân phận lớn hơn nữa…
Thượng Thanh Bắc run rẩy nói: “Thả tôi…”
Lần đầu tiên Túc Bảo bắt sinh hồn, có chút do dự không dám ra tay.
Người vẫn chưa chết, có nên bắt không đây?
Kỷ Trường nhận thấy bé đang do dự, trong lòng cũng biết điều này làm khó bé rồi.
Rốt cuộc hiện tại bé cũng không phải là Diêm Vương mặt lạnh gì, chỉ là một cô nhóc bình thường thôi…
Nhưng mà hắn vừa nghĩ như vậy, chợt thấy nhóc con nhắm mắt lại, giống như đang tự cổ vũ chính mình, lớn tiếng nói: “Làm!”