Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bé con thật sự rất phối hợp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn vẻ trầm trồ.

Khoé miệng Mộc Quy Phàm co rúm.

Tô Nhạc Phi kiểu: Túc Bảo à, con mà nói với cậu một tiếng thì một tháng cậu cho mười triệu tiền ăn vặt chơi chơi cũng không thành vấn đề, không cần phải trầm trồ vì bốn triệu đâu con à…

Thế nhưng anh cũng biết số tiền bốn triệu quan trọng với người bình thường nhường nào.

Đối với một số người, đó là số tiền mà cả đời cũng không thể nào kiếm được, thảo nào bà cụ mãi mà vẫn chưa siêu thoát.



Bà cụ mặc áo liệm tiếp tục kích động nói: “Nhưng mà con ta lại đòi bán nhà dưới quê đi! Nó muốn lên thành phố cưới vợ mua nhà mới! Nếu bán thì lỡ người khác đào được, số tiền đó sẽ thuộc về người khác mất!”

Nói tới đây, bà ta vô cùng sốt ruột, rớt cả bộ răng giả xuống đất, kích động đến mức toàn thân đằng đằng sát khí.

“Không được, ta nhất định phải về, ta nhất định phải nói cho con ta biết dưới nhà có tiền…”

Kỷ Trường vẫn tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt đáp: “Ồ, muốn nói cho con trai ngươi biết thì ngươi có thể báo mộng mà, tại sao cứ khăng khăng đòi tự quay về vậy?”

“Khi còn sống, tại sao chuyện lớn như vậy mà ngươi chưa bao giờ nói với con ngươi, chết rồi thì lại nghĩ đến chuyện đó?”

“Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sống không mang đến chết không mang đi*, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý này?”



*Tức là con người đến thế gian này chỉ với hai bàn tay trắng và rời đi cũng chỉ với hai bàn tay trắng, của cải vật chất dù có nhiều đến mấy thì khi chết cũng không mang theo được gì, và tiền tài danh vọng không phải là thứ mang lại cho chúng ta tâm hồn tươi đẹp, sức khỏe và hạnh phúc thật sự!

Thấy vẻ thắc mắc trong ánh mắt Túc Bảo, Kỷ Trường giải thích: “Cặp sách nhỏ, chúng ta phải học cách quan sát quỷ hồn, con xem này…”

“Khuôn mặt bà lão này sạch sẽ, không có bất kỳ vết xây xát nào, điều đó chứng tỏ bà ta không phải đột ngột qua đời, tóc tai gọn gàng, mặc áo liệm, còn đeo một miếng ngọc bội, chứng tỏ con trai có hiếu.”

“Sau khi điều tra, bà ta chết vì bệnh tật chứ không phải đột nhiên qua đời, con trai lại hiếu thảo, như vậy bà ta hoàn toàn có cơ hội kể chuyện này với con trước khi chết, tại sao bà ta không nói?”

Biểu cảm trên mặt bà lão mặc áo liệm ngay lập tức trở nên gượng gạo, mắt đảo láo liên: “Ta…”

Kỷ Trường nói: “Cho nên ngươi đừng lấy con trai ngươi ra làm cớ nữa, chính bản thân ngươi muốn trở về thì đúng hơn đấy. Bởi vì ngươi chưa được sống đủ, ngươi giấu nhẹm số tiền kia cả đời nhưng về già lại không được hưởng, thế nên ngươi muốn về hưởng thụ xong mới bằng lòng siêu thoát.”

Dường như đã bị nói trúng tim đen, bà cụ mặc áo liệm vừa nhặt bộ răng giả của mình lên vừa thều thào: “Ta chưa kịp nói thôi, chưa kịp nói thôi…”

Túc Bảo đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bé suy luận từng chút một, nói: “Bởi vì bà vẫn còn nhiều tiền chưa dùng hết nên bà không chịu siêu thoát. Bà không chịu báo mộng sau khi chết là vì bà muốn sống lại để tự mình tiêu hết số tiền đó, do đó bà mới muốn cướp thân xác của mẹ cháu… Là vậy đúng không?”

Bà cụ bắt đầu sốt ruột: “Không phải vậy, báo mộng cũng cần có thời gian mà, số người muốn báo mộng đầy ra đó, đâu đến lượt ta đâu! Ta… Con ta sắp bán nhà cũ rồi còn gì, chẳng qua là ta sốt ruột quá thôi!”

Hơn nữa muốn báo mộng thì phải tốn âm đức, vậy là bà ta còn phải vất vả kiếm âm đức nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK