Túc Bảo sửng sốt.
Tại sao chị Tiểu Bát lại ở đây… Không, tại sao chị Tiểu Tuyết lại ở đây?
Cố Tiểu Bát tức giận trừng mắt với Túc Bảo: “Có phải em đã thu nữ quỷ kia không hả?”
Túc Bảo nhất thời không hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi: “Nữ quỷ nào cơ?”
Cố Thịnh Tuyết: “Chính là thi thể nữ trong tủ, kẻ đã ở cùng ‘chị’ hai tháng!”
Túc Bảo: “…”
Là Đào Lục Thổ ý hả?
Ôi trời, lâu quá rồi, suýt nữa bé đã quên béng rồi.
Hơn nữa…
Túc Bảo vô tội nhìn Cố Thịnh Tuyết: “Em từng hỏi chị rồi, hơn nữa em còn xác nhận lại tới hai lần, em nói em muốn đi bắt quỷ hồn đó, chính chị đã đồng ý mà!”
Cố Thịnh Tuyết: “Chị đồng ý lúc nào? Chị…”
Đồng chí Tiểu Bát bỗng sửng sốt….
Cô bé nhớ ra rồi, lúc trước Túc Bảo nói muốn đi bắt quỷ, kêu cô bé không được trách em ấy cướp KPI….
Hóa ra là nói tới quỷ hồn này đây…
Cố Tiểu Bát tức đến muốn khóc.
Lần đầu tiên Cố Thịnh Tuyết cảm thấy muốn khóc, nước mắt ngân ngấn trong mắt, nhưng cô bé buộc mình phải kìm lại.
Coi như cô bé đen đủi đi!
Không phải chỉ là một quỷ hồn thôi sao?
Khi đến đây, cô bé đi ngang qua bệnh viện Đệ Tứ, nhìn từ xa đã thấy âm khí bay lượn rồi.
Lần này cô bé tới bệnh viện Đệ Tứ bắt quỷ, đừng hòng có ai tranh của cô bé nữa!
Đồng chí Tiểu Bát giận dữ quay đi.
Túc Bảo lơ mơ.
Chị Tiểu Bát chợt đến rồi lại chợt đi.
Rõ là kỳ quặc.
À mà, vết thương của chị Tiểu Bát đã lành chưa nhỉ?
Túc Bảo vừa sực nhớ ra chuyện này, nhưng Cố Thịnh Tuyết đã đi rất xa, Túc Bảo không sao hỏi thăm được.
Túc Bảo lắc đầu, sự xuất hiện của Cố Thịnh Tuyết đã xua tan cảm giác nặng nề khó tả trong lòng bé, chẳng mấy chốc bé đã trở lại dáng vẻ vô lo vô nghĩ, hồn nhiên vui vẻ như trước.
“Anh Tử Tích, buổi tối anh ở đây một mình có sợ không ạ?”
Đối với lời nói của Túc Bảo, Tô Tử Tích luôn phản ứng rất nhanh, cậu đáp: “Xì, anh mà biết sợ ư?”
Túc Bảo vui vẻ gật đầu như một ông ba già: “Thế tốt rồi! Em và mọi người về đây!”
Tô Tử Tích: “…”
Cậu trơ mắt nhìn Túc Bảo và Tô Tử Du chạy ra ngoài, lát sau, hai đứa nhóc lại theo bà cụ Tô bước vào phòng bệnh, sau cùng tíu ta tíu tít theo bà đi ra.