Hạt kê vàng trong miệng Tiểu Ngũ rơi ra: “Hết thuốc chữa, vô vọng!”
Hôm nay Mộc Quy Phàm có một ‘nhiệm vụ đặc biệt’ khác.
Anh bước ra khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang và lại nhìn thấy ánh nắng bên ngoài.
“Còn tưởng lần này không vượt qua được…” Giọng anh trầm thấp, phảng phất chút mệt mỏi khó tả.
Xe địa hình của anh đỗ ở bên đường, sau khi lên xe, Mộc Quy Phàm mới cảm thấy cơ thể mình ấm lên một chút.
Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác da mỏng màu đen đã lỗi thời, những ngón tay mảnh khảnh với các khớp xương rõ ràng đang ấn vào vô lăng, các khớp ngón tay bê bết máu.
Anh cắn miếng băng trắng một cách quen thuộc và quấn nó quanh tay.
Làm xong việc này, anh tựa lưng vào ghế ô tô, im lặng nhìn nhà máy hóa chất bỏ hoang trước mặt.
Lần trước Tô Tử Tích phẫu thuật, cậu tỉnh dậy sau hôn mê và nói rằng cậu đã đi đến điện Diêm Vương, điện Diêm Vương đầy các pho tượng im lìm… Chỉ có Túc Bảo xuất hiện trên ngai vàng của Diêm Vương.
Mộc Quy Phàm không ngu ngốc, Kỷ Trường không phải một quỷ hồn bình thường, hắn đã bảo vệ Túc Bảo trong một thời gian dài, dựa trên nhiều tình tiết, có thể suy đoán ra sư phụ của Túc Bảo chính là phán quan dưới địa phủ.
Và cô bé con của anh… rất có thể là Diêm Vương.
Mộc Quy Phàm cười khổ, anh là người phàm, cuối cùng cũng sẽ chết và đi đầu thai.
Nhưng anh không nỡ rời xa bảo bối của mình. Nếu anh cố gắng hơn chút nữa…
Như vậy, khi đi vào luân hồi, liệu anh có quyền được chọn lựa không rời đi hay không?
Mộc Quy Phàm lái xe trở lại thành phố, sau đó dừng xe trước một hiệu thuốc để mua bông gạc, bột cầm máu và cồn khử trùng vết thương.
Chỉ trong thời gian lái xe quay trở lại ngắn ngủi mà máu từ vết thương của anh đã thấm đẫm lớp băng gạc ban đầu.
Mộc Quy Phàm không muốn Túc Bảo lo lắng nên định thay thuốc trong xe trước khi chạy xe về trang viên.
Lúc này, anh bỗng nghe thấy một giọng nói “Xin chào, có cần giúp đỡ không?”
Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
Anh lạnh lùng nói: “Không cần.”
Người phụ nữ không chịu bỏ cuộc, lo lắng nói: “Tôi họ Diêu, là bác sĩ, tôi thấy tay anh bị thương nặng, có phải tay đụng phải kính vỡ không?”
Diêu Thi Duyệt trưng ra bản mặt dịu dàng, cố tỏ ra chuyên nghiệp.
Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: “Cô không hiểu tiếng người sao?”
Sắc mặt anh lạnh lùng, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống trước lông mày càng khiến đôi mắt anh nhuốm sát khí và sự nguy hiểm.
Tay chân của Diêu Thi Duyệt lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ta không chút nghi ngờ rằng, chỉ cần cô ta dám nói thêm một lời nữa, cô ta sẽ lập tức bị người đàn ông trước mặt chém một nhát.
Diêu Thi Duyệt lùi lại một bước rồi bỏ chạy.
Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diêu Thi Duyệt.
Người phụ nữ này che giấu rất tài tình những toan tính trong mắt, cô ta cố ý nhắm vào anh ư?
Thật thú vị, ngoài anh ra không ai biết hành tung của anh, anh đến hiệu thuốc này cũng do thuận đường… Vậy tại sao cô ta lại biết anh ở đây?