Ký hay không ký là chuyện của cô ta.
Tóm lại cuộc hôn nhân này chắc chắn phải ly.
Tô Tử Lâm mặt không chút thay đổi, không đợi bà ngoại Hân Hân nói gì, đẩy cô đi ra ngoài.
Vệ Uyển vừa rửa mặt xong đi ra, cũng bị Tô Tử Lâm vô tình đẩy ra ngoài cửa, bốp một tiếng đóng cửa phòng làm việc lại.
Nhân viên bên ngoài lập tức làm bộ nghiêm túc làm việc, trên thực tế còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Sắc mặt Vệ Uyển cực kỳ khó coi, đè nặng giọng hô: “Tô Tử Lâm, anh mở cửa ra!”
Trong phòng làm Tô Tử Lâm cầm điện thoại lên, không biết nói gì.
Chỉ chốc lát có hai bảo vệ đi lên, trực tiếp mời hai mẹ con cô ta ra ngoài!
Hai người nhất thời có vẻ chật vật, hết sức mất mặt……
Vẻ mặt bà ngoại Hân Hân ngượng ngùng, nhiều người nhìn như vậy, bà cũng cảm thấy Tô Tử Lâm quá đáng.
“Thật là, hai đứa cãi nhau thì thôi đi, nhưng bà già này là mẹ vợ cơ mà, dám đuổi mẹ vợ cũng chỉ có cậu mới làm được.”
Vệ Uyển bực bội vô cùng.
Vừa rồi bức tranh của Túc Bảo không chỉ làm cho cô ta cảm thấy sợ hãi, càng bất an chính là, Túc Bảo làm sao lại biết Lý Mai?
Con nhóc này, hôm nay tới công trường rốt cuộc muốn làm gì……
Nhìn mẹ cô ta còn đang bức bách cằn nhằn, Vệ Uyển không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ về trước đi! Con tự mình đi tìm Tử Lâm, mỗi lần mẹ tới đều là quấy rối!”
Bà ngoại Hàm nhất thời trừng mắt: “Cái gì gọi là mỗi lần mẹ đều quấy rối! Mẹ không phải là đang quan tâm con sao?”
Vệ Uyển không để ý tới bà ta, quay lưng đi ra ngoài.
Bà ngoại Hân Hân lải nhải vài câu rồi cũng đành phải rời đi.
Phía sau công trường.
Vệ Uyển lén lút đi tới trước một pho tượng đồng, kiểm tra một chút, thấy không có gì dị thường mới nhẹ nhàng thở một hơi.
Nhưng mà cô ta mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một túi nilon màu trắng đang lủng lẳng ở trên bụi cây gần đó.
Thấy cô ta nhìn mình, cái túi nilon còn tỏ ra quỷ dị hơn.
Vệ Uyển sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, co cẳng bỏ chạy!
Túi nhựa màu trắng bị gió thổi lên, đi theo sau Vệ Uyển.
Đầu óc Vệ Uyển trống rỗng, chạy càng lúc càng nhanh, giày cao gót đều vứt lúc nào không hay, mái tóc luôn được chải chuốt cẩn thận giờ cũng không khác ổ gà là mấy.
Người ở phía trước chạy, hồn ở phía sau đuổi theo – –
Vệ Uyển sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa chạy vừa phát ra tiếng nức nở hoảng sợ, chó đi ngang qua đều bị cô ta dọa nhảy dựng.