Nói ngắn gọn thì phong cách của mỗi một con đều đi vào lòng đất.
Lúc đẩy cánh cửa kính đằng sau phòng làm việc ra, một mùi hôi nồng nặc tức khắc đập vào mặt và phía trước ao “bùn” có một sĩ quan cảnh sát đang đứng.
Kinh nghiệm nhiều năm trong nghề nói cho anh ta biết nơi này có gì đó là lạ.
“Điều tra đống bùn này thử xem.” Anh ta nhỏ giọng nói.
Lúc này, họ không hề hay biết rằng giữa không trung, có một chàng trai mặc áo khoác trắng đang lơ lửng trước mắt họ. Mặt mày hắn trắng bệch, môi lại đỏ như máu, trong đôi mắt hẹp dài thoáng hiện nét diêm dúa, lẳng lơ.
Hắn chính là Kỷ Trường.
Hắn nhìn quanh một vòng, lại bay tới trước mấy cái tủ trưng bày, cau mà nhín cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ bên trong. . Kiếm Hiệp Hay
“Giữa tháng bảy, yêu ma quỷ quái gì cũng dám ra ngoài.”
Hắn vung áo bào, trong nháy mắt, gương mặt đám búp bê như trở nên vặn vẹo, giây sau lại vang lên tiếng “rắc” nho nhỏ, chẳng biết là thứ gì bị phá hủy nữa.
Làm xong mọi chuyện, Kỷ Trường mới nhẹ nhàng bay đi tìm Túc Bảo.
Sau khi Tô Tử Chiến dẫn Tô Tử Du và Túc Bảo rời đi, Túc Bảo than khát nước, muốn uống thứ gì đó.
Tô Tử Chiến nghĩ tới chuyện nói dối cảnh sát nên cũng tính tìm một chỗ nghỉ ngơi trước rồi hẵng gọi điện thoại.
Ba người bước vào trong trung tâm thương mại sầm uất, vừa mới qua cổng đã nhìn thấy một quán cà phê Starbuck khá lớn, Tô Tử Chiến sốt ruột tìm chỗ ngồi nghỉ, Tô Tử Du cũng đang vội tìm nơi nào đó cho em gái vào uống giải khát, nhưng cả hai lại đồng lòng ngó lơ quán cà phê đó.
Cuối cùng họ tìm được một quán bán món Hồ Nam, Tô Tử Du gọi phục vụ lấy nước cho Túc Bảo trước, còn Tô Tử Chiến thì vội vàng lôi điện thoại ra.
Vừa định quay số thì điện thoại chợt đổ chuông.
Tô Tử Chiến bắt máy, trao đổi vài câu, vẻ mặt cũng ngày càng kỳ lạ.
Cậu nói: “Bọn cháu cũng không biết, em gái cháu chỉ nói đại thôi ạ.”
Sau đó cậu lại nói số điện thoại và địa chỉ công ty của Tô Nhất Trần cho người ở đầu dây bên kia rồi mới cúp máy.
Tô Tử Du hỏi: “Sao thế?”
Tô Tử Chiến nhìn chằm chằm Túc Bảo, nhỏ giọng nói: “Hình như mấy thứ kia là tro cốt thật.”
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tô Tử Du, mới nghĩ tới thôi đã thấy khủng khiếp rồi, cũng may là cậu không có vào sâu bên trong.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Tô Tử Chiến nhìn Túc Bảo, trên gương mặt nhỏ nhắn để lộ biểu cảm nghiêm nghị, lúc này trông cậu thật sự rất giống phụ huynh.
Túc Bảo ôm ly nước, uống ừng ực, nốc sạch một ly, lại rót thêm ly nữa, ừng ực uống tiếp.
Người duy nhất có mặt ở hiện trường, cũng từng nhìn thấy mấy thứ kia nhưng lại chẳng mảy may sợ hãi hay lo lắng chắc cũng chỉ có một mình bé.
Túc Bảo nghiêng đầu: “Em cũng không biết nữa, cái này phải hỏi sư phụ cơ.”