Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ hư vinh bị ngã, xém chút nữa hộc máu.

Nó chỉ nói vu vơ một câu thôi mà, có cần phải mạnh tay vậy không!

“Ngươi…”

“Rầm!”

Túc Bảo ném quỷ hư vinh như cái bao cát, vặn con quỷ thành tròn rồi dẹp, ngã sấp mặt.

Quỷ hư vinh chẳng có chút khả năng chống trả nào, cả linh hồn quỷ tức tới độ ngu ngốc luôn.

Không ngờ đồ vật nhỏ mà nó coi thường nhất lại lợi hại đến vậy!



“Ngươi chờ chút!”

“Không chờ!”

Tưởng cô bé ngốc đó hả! Sao lại phải chờ chút, chờ kẻ khác có cơ hội phản kích lại cô bé ư?

Quỷ hư vinh vừa tức vừa cuống: “Giờ ta đang nhập vào người Tuyết Nhi, ngươi không sợ người bạn nhỏ này của ngươi bị thương sao?”

Quỷ hư vinh sợ rồi, muốn lấy Tuyết Nhi làm bia đỡ đạn.

Nào ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: “Chị ấy còn lâu mới là bạn của ta!”

Đánh bị thương thì đánh bị thương vậy.

Kiểu gì cũng tốt hơn bị quỷ hút cạn rồi chết nhỉ?

Quỷ hư vinh nghẹn họng, nghiến răng nhìn Kỷ Trường rồi lại nhìn Túc Bảo, quyết định bỏ chạy.

Sợi dây hồng trên cổ tay Túc Bảo tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, chống đỡ cô bé và kéo quỷ hư vinh lộn trở lại.

Cục bột nhỏ dốc hết sức lực túm con quỷ rồi quăng trái quật phải.

Thân là kí chủ của quỷ hư vinh, Tuyết Nhi cũng bị ném sang trái và phải, nếu không phải vì Túc Bảo đang nắm lấy chân của quỷ hư vinh thay vì chân của Tuyết Nhi, cô bé đã bị đập thành bùn rồi.

Nhưng cô bé cũng chẳng khá hơn chút nào, sau mấy cú ngã thì mặt sưng vù như đầu heo.

Cú nện cuối cùng, chỉ nghe thấy tiếng ầm, khói bụi bốc lên.

Cuối cùng Túc Bảo cũng tách được con quỷ ra khỏi thân thể Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi trợn trắng mắt ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Túc Bảo thở hắt ra, tay nhỏ quệt mồ hôi trên trán, hỏi: “Cuối cùng cũng ra rồi! Sau đó làm gì tiếp vậy sư phụ!”

Mệt quá.

Hóa ra bắt quỷ mệt như này!

Sư phụ chẳng đáng tin chút nào, chỉ dạy cô bé mỗi chiêu thức này, chiêu này tốn sức quá!

Tô Tử Du và Kỷ Trường cứng họng trố mắt, cả người và quỷ đều chết lặng. . Truyện Sắc

Tô Tử Du vừa mù mờ lại kinh ngạc, lẩm bẩm: “Lợi hại… lợi hại quá!”

Em gái cậu không phải đồ mít ướt phiền phức.

Mà là một lolita bạo lực.

Hệt như kiểu đại ca mặc áo chiến bào, năm ngón tay đeo mấy chiếc nhẫn vàng xanh đỏ tím, thấy ai không khuất phục thì chém luôn một nhát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK