Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tình huống bình thường, những người khác nghe thấy cái tên này đều đứng dậy ngay, thế nhưng ông cụ Tô chỉ giũ giũ tờ báo, cười khẩy: “Có gì ghê gớm đâu, người nào không biết còn tưởng đó là cháu trai của cậu nữa đấy.”

Quản gia nhà họ Mộc: “…”

Anh ta nhíu mày nói: “Ông cụ Tô, không thể ăn nói tuỳ tiện được! Thủ trưởng Mộc là thần bảo vệ Long Quốc, đó là người ai ai cũng phải nể đấy.”

Sắc mặt ông cụ Tô lạnh băng không cảm xúc.

Cái tên “đầu sỏ phạm tội” kia chứ đâu, ông ấy biết.

Có gì ghê gớm đâu? Túc Bảo của nhà ông ấy còn là con gái của anh nữa kìa!



Chắc gì Túc Bảo nhà ông ấy đã đồng ý nhận người thân hay không!

“Chú Nhiếp, tiễn khách.” ông cụ Tô nói.

Chú Nhiếp làm một động tác mời: “Mời.”

Quản gia nhà họ Mộc: “…”

Anh ta sắp tức chết rồi.

Nhìn đi, thương nhân đúng là thương nhân, dù có giàu có hơn nữa thì cũng chẳng thể nào thay đổi được cái tật xấu của kẻ lắm tiền, không có chút gia giáo hay phép tắc gì cả.

Quản gia nhà họ Mộc tức giận bỏ đi.

Lúc này ông cụ Tô mới cầm cái thiệp mời kia lên, nhìn trái nhìn phải rồi lạnh lùng ném qua một bên.

Nếu như không phải Mộc Quy Phàm đã nhờ người tới nói từ trước, hy vọng Túc Bảo cũng sẽ đến buổi tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Mộc, anh muốn trút giận cho cô nhóc kia thì ông ấy sẽ không bao giờ đi đâu.

Nghĩ tới điều này, ánh mắt của ông cụ Tô lại loé lên: “Túc Bảo à, con lại đây.”

Túc Bảo chạy lại: “Ông ngoại, sao thế ạ?”

Ông cụ Tô nhìn Túc Bảo chằm chằm, thẳng thắn nói: “Bác quản gia không biết lễ phép kia mời chúng ta tới nhà họ Mộc, chúc thọ cho bà cụ Mộc của bọn họ, Túc Bảo có muốn đi không?”

Chỉ cần Túc Bảo nói không đi, ông ấy cũng sẽ vui vẻ không đi nữa.

Đến lúc đó cho dù Mộc Quy Phàm có hỏi, ông ấy cũng có thể nói là Túc Bảo không muốn đi.

Túc Bảo nghiêng đầu, vân vê ngón tay rồi nói: “Ông ngoại, để con tính xem…”

Bé tóm lấy con rùa đen ngay bên cạnh, xoay một vòng rồi nói: “Ông nội rùa đen, quay đi, quay đi…”

Ông nội rùa đen: “…” Chóng mặt!

Nó ngọ nguậy cái chân của mình, trở mình, lắc lư cái đầu rồi nằm sấp xuống.

Túc Bảo: “A, có chuyển biến?”

Ông cụ Tô: “…”

Túc Bảo ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay của ông cụ Tô rồi bình tĩnh hỏi ông ấy: “Ông ngoại, có phải ông ngoại không muốn Túc Bảo đi đúng không ạ?”

Ông cụ Tô mím môi.

Lúc cục bột nhỏ trở nên yên tĩnh, hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng vô cùng.

Ông ấy thở dài: “Đúng vậy, ông ngoại không nỡ.”

Giống như đoá hoa xinh đẹp được mình hết sức bao bọc che chở, không muốn người ta nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK