Tô Tử Du lắc đầu: “Sau lại phát hiện, cánh tay, xương đùi, xương sườn,… mọi thứ rải rác trên mặt đất đều là của tân nương… Nhưng mà ở chính giữa phòng tân nương mặc nguyên áo cưới đỏ thẫm đang treo lơ lửng …”
“Nói cho chính xác thì chỉ có một cái đầu treo ở trên đỉnh xà nhà, đầu lâu cùng áo cưới treo trên xà nhà, bên trong chiếc áo cưới treo lơ lửng trống không… Thi thể của tân nương bị phân thành nhiều mảnh, tân lang lại biến mất không có tung tích gì.”
Nói cách khác trong phòng chỉ có một mình tân nương chết thảm, hài cốt trên mặt đất là của tân nương, cái đầu treo trên xà nhà cũng là tân nương.
“Đêm hôm đó, sau khi đi vào tam tiến tứ hợp viện cũng không có ai ra ngoài. Bây giờ nơi chúng ta đứng chính là chính giữa tân phòng của tân nương…”
Đọc đến đây chính Tô Tử Du cũng không khỏi hít sâu một hơi, đám người Túc Bảo đều ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía xà ngang trên nóc nhà…
Cũng may, không có gì cả.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Tô Tử Du nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là: Một là tìm được tân lang, hai là có thể trốn thoát khỏi tam tiến tứ hợp viện này trót lọt… Vậy thì coi như qua cửa thành công.”
Hân Hân lập tức lùi về phía sau: “Vậy thì quá đơn giản, lúc nãy chúng ta vào trong này bằng đường nào thì bây giờ cứ lùi lại đường đó rồi ra ngoài là được rồi!”
Hey!
Hân đầu to cảm thấy rất vui vẻ vì sự thông minh của mình.
Tô Tử Du lắc đầu: “Không lui lại được nữa, chúng ta vừa vào trong thì “bức tường” sau lưng đã đóng lại ngay lập tức rồi.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên không phân biệt được vừa rồi mình đã vào đây từ đường nào nữa.
Chỉ nhớ lúc vào cửa, cánh cửa kia không bắt mắt lắm, hơi thấp, lúc ấy cũng không ai chú ý… cứ đi thẳng vào trong gian phòng này luôn.
“Mau ra khỏi gian phòng này trước đi.” Tô Tử Du vội nói.
Đoàn người vội vàng đi về phía cửa phòng.
Gian phòng rất lớn, chia làm gian trong và gian ngoài, ở giữa có rèm cửa ngăn cách.
Nhìn thấy rèm châu, Túc Bảo vừa đi vừa kỳ quái hỏi: “Cổ đại cũng có rèm cửa sao?”
Trước kia bé xem phim truyền hình, màn che ở cổ đại đều làm bằng lụa mỏng.
Thường xuyên có người xấu muốn lén thổi thuốc mê sẽ lấy tay dính nước miếng đâm thủng ô cửa sổ.
Tô Tử Du sửng sốt: “Đúng vậy…”
Cổ đại không có rèm cửa, vậy lúc bọn họ vừa mới đến, gió đã thổi bay cái gì?
Mấy đứa nhỏ sợ tới mức thét lên chói tai – nói chính xác là Tô Tử Du và Hân Hân thét lên một tiếng chói tai, rồi tới Túc Bảo hét lên – sau đó cả đám vội chạy ra bên ngoài!
“Quỷ!!!”
Không có rèm cửa, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện, thứ vừa nãy bị gió thổi bay lên không phải là rèm cửa, mà đó chính là áo cưới của tân nương treo lơ lửng trên xà nhà!