Đầu bị đứt đến tận cổ, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu đang ra sức nặn ra nụ cười quỷ dị…….
“A—- Mẹ nó!” Tô Tử Du nhảy dựng lên tại chỗ, không khỏi chửi thề!
Cái chậu sắt đập mạnh xuống đất và quay tròn…
Túc Bảo còn chưa kịp phản ứng thì Tô Tử Du đã chạy ra sau lưng cô bé rồi ôm chặt cổ cô bé.
“Khụ… anh ơi…. nới lỏng chút…” Túc Bảo le lưỡi ra: “Sắp bóp chết…. em rồi…”
Tô Tử Du quá sợ nên không hề nới lỏng lực tay, cả người nấp sau bờ vai nhỏ bé của Túc Bảo.
Túc Bảo hết cách.
Cũng đâu thể để anh trai của mình bóp cổ mình đến chết nhỉ?
Cục bột nhỏ dồn sức, chỉ nghe ầm một tiếng, Tô Tử Du bị ném qua vai Túc Bảo rồi bay đi.
Hướng bay: bên cửa sổ.
Tô Tử Du chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, may sao dưới đất có tấm thảm nên cậu không bị ngu người sau cú ngã.
Có điều, khi cậu hoàn hồn, vừa ngước mắt đã trông thấy nữ quỷ ôm đầu đang lơ lửng giữa không trung.
“.…”
Thà ném cậu ngã đến mức đầu óc không tỉnh táo còn hơn!!!
Không, thà ngã rồi ngất xỉu luôn.
Tô Tử Du run rẩy: “Túc Bảo, đỡ anh dậy với!”
Chân cậu mềm nhũn rồi.
Túc Bảo vội bước lên đỡ Tô Tử Du dậy, nói: “Xin lỗi nha anh trai, hồi nãy Túc Bảo không cố ý đâu…”
Tô Tử Du: “Không sao…. à không, giờ là lúc nói chuyện này ư?”
Tô Tử Du nhìn thẳng phía trước, không dám ngoảnh đầu lại: “Nó…. nó đến từ lúc nào?”
Túc Bảo hồ nghi, sao anh trai nhỏ lại nhìn thấy quỷ được rồi.
“Lúc kim chỉ nam trong chậu sắt của anh bắt đầu quay thì dì ôm đầu đã ở ngoài cửa sổ rồi.” Túc Bảo đáp.
Sau đó bồi thêm một câu: “Anh ơi, anh sợ quỷ như vậy tại sao còn ra sức tính toán công thức nhìn thấy quỷ thế ạ?”
Tô Tử Du: “Cái này… đâu có mâu thuẫn gì đâu…”
Túc Bảo nghĩ tới anh Tô Tử Tích hay chơi game, nửa hiểu nửa không hỏi: “Cái này gọi là nghiện chơi nhưng chơi không giỏi à anh?”
Tô Tử Du: “…”
Chúng ta vẫn nên nói về nữ quỷ kia trước đi!
Huhuhu, sao nữ quỷ đã đứng ngay trước mặt rồi em gái cậu vẫn điềm nhiên như không cùng cậu thảo luận mười vạn câu hỏi vì sao vậy?
Lẽ nào em ấy không sợ ư?
Tô Tử Du cố đè hai chân đang run rẩy lại, hỏi: “Nó…. nó là loại quỷ gì thế….”
Túc Bảo lắc đầu: “Không rõ.”