Chiếc khóa sắt dày hơn cả cánh tay cứ vậy mà bị cô bé giật đứt.
Ổ khóa cửa kính cũng cạch cạch mở ra.
Các ngón tay đang đặt lên nút bấm điện thoại của Tô Tử Chiến bỗng khựng lại.
“Mau đi thôi! Mau đi thôi!” Túc Bảo kéo Tô Tử Chiến.
Tô Tử Chiến trợn mắt há hốc miệng, không thốt lên được một tiếng nào!
Lẽ nào vừa nãy cánh cửa này chỉ vờ khóa ư??
Một giọng nói bỗng vang lên từ đầu kia điện thoại: “Alo, alo?”
Túc Bảo kiễng chân, nói to: “Chú cảnh sát ơi mau tới đây, nơi này có tro cốt của con người nè….”
Tô Tử Chiến vội tắt điện thoại.
Hồi nãy Túc Bảo nói linh tinh trước mặt mấy nhân viên kia có thể bỏ qua, nhưng không thể báo án giả với cảnh sát được.
Tô Tử Chiến vội dẫn Túc Bảo đi ra ngoài, lúc này cậu chợt nhớ tới Tô Tử Du đang chờ bên ngoài, lỡ như đám nhân viên kia có ác ý thì liệu Tô Tử Du có còn ở ngoài hay không?
Dọc đường đi ngang qua tủ trưng bày búp bê kỳ dị, Túc Bảo kéo tay Tô Tử Chiến, thở hổn hển nói: “Anh ơi, anh đi chậm chút, Túc Bảo không theo kịp đâu!”
Tô Tử Chiến vô thức bước chậm lại, vừa toan quay đầu bế Túc Bảo thì chợt thấy một con búp bê lơ lửng phía sau Túc Bảo, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào cậu, xung quanh vang lên tiếng cười chói tai, hệt như có vô số người ẩn nấp trong bóng tối đang nhìn trộm.
Giây tiếp theo, con búp bê nở nụ cười quái dị và lao về phía cậu!
Tô Tử Chiến không buồn nghĩ ngợi, lập tức tung nắm đấm nện vào người búp bê khiến nó bay ra xa.
Búp bê hét lên thảm thiết, âm thanh chói tai đến độ người nghe phải dựng tóc gáy.
Túc Bảo cầm lá bùa, hoàn toàn sững sờ.
Sư phụ bé từng nói, một số người có dương khí và hỏa khí cực mạnh, chỉ cần trừng mắt một cái cũng khiến quỷ phải lùi bước.
Nói cách khác, không chỉ có người sợ quỷ, quỷ cũng sợ một số người.
Nữ quỷ trước mặt vừa bị đánh bay bởi một cú đấm tràn đầy dương khí của anh cả bé.
Không ngờ anh cả của bé lại lợi hại dường ấy!
Tuyệt quá tuyệt quá!
Đôi mắt Túc Bảo đong đầy sự ngưỡng mộ, bé giơ lá bùa lên reo to: “Anh cả thật oai phong nha!”
Tô Tử Chiến giận quá hóa cười, còn khen cậu oai phong nữa cơ đấy?
Cô bé con chân ngắn này!
Chạy chậm như em gái cậu mới dễ bị người khác đuổi bắt đấy!
Lúc này Tô Tử Chiến vẫn không nghĩ tới phương diện ma quỷ, chỉ tưởng ba nhân viên kia giật dây búp bê để hùa dọa cậu.
“Đi thôi!” Cậu ôm Túc Bảo rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Đi qua mấy cánh cửa, búp bê trên tủ trưng bày dần trở nên bình thường hơn, từ xa truyền tới giọng Tô Tử Du đang trò chuyện với chị gái trông cửa hàng.
Tô Tử Du vẫn đang cò kè mặc cả: “Em đặt cọc mười vạn cũng đủ thấy em thật sự muốn đặt làm búp bê rồi, vậy mà chị yêu cầu hẳn một trăm vạn, như vậy quá đắt, giảm giá chút đi chị, hai mươi vạn được không ạ?”