Điều này có thể đoán được từ phản ứng của người đàn ông đầu trọc sau khi bị bắt.
Nếu là mối quan hệ thầy – trò thì đệ tử sau khi bị bắt không khai ra sư phụ sẽ có thái độ khác, nếu là mối quan hệ chủ – tớ thì cũng sẽ có một thái độ khác.
Nói tóm lại, từ biểu hiện của người đàn ông đầu trọc, có thể suy ra mối quan hệ giữa gã và Trần Thương Vũ – việc này rất đơn giản.
Túc Bảo chăm chú nghe, đầu óc nhỏ bé vận động nhanh.
Khả năng học tập của bé rất mạnh, tuy hiện tại bé vẫn còn nhỏ, chưa hiểu biết được quá nhiều chuyện, nhưng những suy nghĩ logic này sẽ ăn sâu vào trí não của bé, từ đó sau này bé có thể có được một nền tảng vững chắc.
Mộc Quy Phàm tiếp tục: “Vậy thì bùa âm đào hoa mà Mã Lâm Camille có chắc hẳn cũng xin được từ chỗ Trần Thương Vũ, ba đã cho người theo dõi cô… À, không phải, là quan sát Mã Lâm Camille này, cô ta không có bất cứ hành động nào bất thường, cũng hoàn toàn không biết gì về những thứ như bùa chú này.”
Túc Bảo: “Vâng vâng vâng!”
Cái này hôm qua cha cũng có nói một lần rồi, Túc Bảo hiểu ngay.
Mộc Quy Phàm đưa ra kết luận: “Cho nên, vì Trần Thương Vũ chưa bao giờ đổi hồn của mình, cho nên rất có thể là ông ta đã đổi hồn của người khác. Chắc chắn phải có một người thần bí nào đó đã trả giá rất cao cho nên Trần Thương Vũ mới cam tâm tình nguyện bán mạng cho người đó.”
Có lẽ không chỉ là tiền, còn có những thứ khác mà Trần Thương Vũ không thể từ chối, ví dụ như là có thể Trần Thương Vũ cũng đang nghiên cứu về việc trao đổi linh hồn, nhân cơ hội này cũng tìm được người cho ông ta làm thí nghiệm.
“Trần Thương Vũ mấy ngày nay đã đi khắp miền nam Phúc Kiến, rất có thể là ông ta đang tìm kiếm một ứng cử viên thích hợp.”
“Sư phụ của con có nói, đạo sĩ cao thâm có thể tạm thời ly hồn để đi đến địa ngục, cho nên có lẽ vào ngày Tô Tử Tích giải phẫu thì Trần Thương Vũ đã vô tình cản đường ở âm phủ.
Đột nhiên tất cả những điều mơ hồ đều trở nên rõ ràng. Kỷ Trường không thể tin nổi, sau khi nghe Mộc Quy Phàm phân tích xong như vậy sao hắn lại cảm thấy tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra lại có thể giải thích đơn giản như thế?
Nhưng vừa rồi đúng thật là hắn…
Không nghĩ được tới mức này…
Túc Bảo đưa ra nghi vấn: “Có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Ngay đúng lúc anh Tử Tích đến Diêm La điện thì vừa hay Trần Thương Vũ đến cản?
Mộc Quy Phàm nói: “Thoạt nhìn có vẻ quá trùng hợp, nhưng hãy nghĩ xem, nếu Trần Thương Vũ lúc nào cũng ly hồn và xuống âm phủ trong một thời gian nhất định thì sao?”
Ngào nào ông ta cũng dành thời gian xuống âm phủ để cản đường đón những quỷ hồn, còn Tô Tử Tích chẳng qua chỉ là một trong những quỷ hồn ông ta cản đường thôi.
Nếu nói như vậy thì thông rồi.
“Hiểu rồi…” Túc Bảo tóm tắt đơn giản: “Có người trả tiền cho Trần Thương Vũ để đổi linh hồn. Còn Trần Thương Ngọc đang nghiên cứu cách trao đổi linh hồn.”
Mộc Quy Phàm không biết xấu hổ khen ngợi: “Đúng vậy! Đứa nhỏ thông minh như vậy là bé cưng của nhà ai vậy? Ồ, hóa ra là bé nhà ba sinh ra!”
Kỷ Trường “…”