Cuốn sách ghi lại tất cả sự sống và cái chết trên thế gian, nếu có sự bất thường trong số học của Trần Thương Vũ, thì kẻ chuyên làm trò đổi hồn người kia chính là hắn.
“Tìm được rồi.” Ngón tay Kỷ Trường dừng lại ở một trang nào đó, vẻ mặt kinh ngạc.
“Không phải hắn ư?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào còn có người thứ ba à? Chẳng lẽ suy luận vừa rồi của hắn và Túc Bảo là sai sao??
Túc Bảo nhón chân muốn nhìn xem.
Nhưng bé không thể nhìn thấy nó!
Bé hỏi: “Có phải là đổi qua rồi không?”
Kỷ Trường lắc đầu: “Nếu như Trần Thương Vũ đổi hồn, cho dù là vận mệnh của ông ta hay là vận mệnh của người bị thay thế đều sẽ xuất hiện những điều bất thường, có thể thấy được.”
Nói cách khác, Trần Thương Vũ vẫn là Trần Thương Vũ, chưa có đổi hồn.
Lúc này, Mộc Quy Phàm đã trở lại.
Ba Mộc khi trở về không còn vẻ kiêu ngạo và khí chất như trước nữa, nhìn anh hiền lành và có phần ngoan ngoãn như một đứa trẻ ngoan.
“Ba, sao vậy?” Túc Bảo chưa bao giờ nhìn thấy ba mình hiền lành như vậy.
Bị quỷ nhập rồi sao?
Bé vội vàng chạy tới.
Mộc đạo sĩ mím môi, ngồi xổm trước mặt Túc Bảo nói: “Trần Thương Vũ chạy mất rồi, ba không bắt được ông ta.”
Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, chỉ vậy thôi hả?
“Không sao đâu ba, lần này không bắt được thì lần sau chúng ta nhất định sẽ bắt được.” Túc Bảo ôm ba, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của anh.
Cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Túc Bảo vỗ về mình, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bé, trong lòng Mộc Quy Phàm đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Người ta nói con gái là một chiếc áo khoác bông nhỏ chu đáo, khi áo khoác bông nhỏ của anh không bị lọt gió vẫn là tốt nhất
Không, kể cả lọt gió vẫn cứ tốt, hở một tí thì anh sẽ thấy mát mẻ…!
Trong lòng Mộc đạo sĩ đang rối bời trở nên mềm nhũn, ôm Túc Bảo lên hỏi: “Vừa rồi con đang nói gì thế?”
Túc Bảo nói: “Sư phụ về rồi, vừa nãy sư phụ với con đang nói…”
Bé lặp lại những lời vừa nói với sư phụ, từng chữ một, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, muốn bắt chước bộ dạng đang suy luận và phân tích của ba mình, nhưng bắt chước không ra được.
Mộc Quy Phàm suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên liên tưởng đến Mã Lâm Camille.
Anh đặt Túc Bảo xuống, lấy một tờ giấy ra viết vài cái tên xuống.
“Từ cái này sẽ dễ suy nghĩ hơn.” Mộc Quy Phàm viết lên giấy tên của mấy người: người đàn ông đầu trọc, Trần Thương Vũ, Mã Lâm Camille, sau đó vẽ một vòng tròn rồi đánh một dấu chấm hỏi vào trong vòng tròn đó.
“Vòng tròn này đại diện cho người bí ẩn có thể tồn tại.”