Cụ rùa bình tĩnh rụt cổ lại, Tiểu Ngũ cũng bỏ chạy mà không thèm dây dưa gì!
Lúc này Tô Tử Tích mới đứng dậy, chau mày hỏi: “Phải bắt hẳn 100 quỷ hồn! Nhiều thế nhỉ!”
Ăn cơm xong, Túc Bảo nhoài người lên bàn vẽ tranh, bỗng thấy sư phụ và mẹ bay từ bên ngoài về, bé vội buông bút chạy ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đã ở đâu thế?”
Tô Cẩm Ngọc buồn bã sờ đầu Túc Bảo, nói: “Đi đăng ký.”
Cô phải đi đầu thai sau ngày 14 tháng 7.
Đây là lần cuối cùng được gặp Túc Bảo và người nhà họ Tô, cũng may là trước khi đầu thai còn có thể lên trần gian gặp mọi người như này.
Ý cười vơi bớt trên gương mặt nhỏ của Túc Bảo, cô bé im lặng ôm lấy mẹ mình.
Bàn tay nhỏ của bé khẽ vỗ lưng Tô Cẩm Ngọc, bé nói nhỏ: “Không sao đâu mẹ, Túc Bảo sẽ luôn ở bên mẹ, không sao đâu, mẹ đừng sợ!”
Lòng Tô Cẩm Ngọc chua xót.
Cô hiểu, Túc Bảo là tiểu diêm vương, có lẽ 100-200 năm sau, cô bé sẽ ngồi ở điện diêm vương, thờ ơ nhìn sinh tử.
Hoặc có lẽ, Túc Bảo nhìn thấy được cô đi đầu thai ở đâu, cô trở thành ai và trải qua bao nhiêu vòng luân hồi. .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Nhưng cô sẽ không còn nhớ mình từng có một cô con gái đáng yêu tên Túc Bảo.
Tô Cẩm Ngọc ôm Túc Bảo, ừ một tiếng rồi nở nụ cười: “Hôm nay bà ngoại làm món gì ngon thế?”
Túc Bảo lập tức nắm tay Tô Cẩm Ngọc chạy xuống lầu: “Con để dành hết đồ ăn ngon cho mẹ rồi đó! Có sườn heo hấp hoa đông trùng hạ thảo, sườn cừu nướng, thịt bò béo ngậy, cà ri phô mai, tôm hùm hấp tỏi…”
Cô bé con liệt kê các món ăn, không biết do nói nhanh quá hay thèm ăn quá mà nước miếng chảy luôn ra ngoài.
Tô Cẩm Ngọc không khỏi phì cười.
Con gái của cô là đứa bé đáng yêu nhất trên đời.
Cô nhất định phải nhớ Túc Bảo, cố gắng nhớ….
**
Bên phía đoàn làm phim, Tô Lạc và mọi người vừa mới hoàn thành công việc sau khi vội vã đuổi kịp tiến độ quay.
Nhân viên quần chúng dần tản ra các phía, nhưng vẫn có 1 -2 ‘người’ đang lơ lửng ở phim trường.
Chốc chốc lại trông thấy một quỷ hồn ở góc nào đó.
Tô Lạc siết chặt túi thơm, vừa toan rời đi thì bị Cố Thất Thất gọi lại.
Hình như Cố Thất Thất rất ngượng ngùng, nói: “Thầy Tô, hôm nay cảm ơn thầy đã nói đỡ giúp tôi, hôm nào rảnh có thể mời thầy ăn cơm không?”
Tô Lạc đã quen với cảnh tượng này.
Hầu như mỗi lần đóng phim, anh đều được một nữ diễn viên mời đi ăn tối, nhưng anh luôn từ chối.