“Bà thật tuyệt vời, bà thanh cao, bà 108!”
Bà lão không chịu nghe mà chỉ khóc lóc, vừa khóc lóc vừa chỉ trích, từng bước ép họ phải làm theo.
Tô Tử Du mặc kệ bà ta, cậu kéo tay Túc Bảo đi: “Em gái, chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến loại người này.”
Túc Bảo nói: “Chờ chút.”
Sao có thể đi như vậy được chứ?
Nếu bà lão này lại đi hại người thì sao?
Túc Bảo ngồi xuống trước mặt bà lão, cô bé cầm một tấm bùa dán trên trán bà ta: “Bà lão, cho bà một cái bùa này.”
Bà lão đang khóc lóc kêu gào đột nhiên bị Túc Bảo dán bùa lên trán, bà ta sửng sốt nói: “Bùa gì?”
Chẳng lẽ con nhóc này bị lời của bà ta làm cho áy náy nên chủ động dâng số mệnh ra?
Bà lão không khỏi vui mừng, Túc Bảo nói tiếp:
“Cái bùa này là bùa hại người sẽ gãy tay gãy chân.”
Bà lão: “…”
Túc Bảo không yên tâm, tiếp tục dặn dò: “Bà biết nó có ý gì không? Chính là nếu bà tiếp tục hại người hay mượn số mệnh của người khác thì tay chân bà sẽ bị gãy.”
Bà lão vừa tức giận vừa không tin.
Trên đời này làm gì có chuyện cao thâm như vậy.
Rất nhiều bùa chú đều thất truyền, người có bản lĩnh thật sự như bà ta lại càng ít, một tấm bùa cũng có thể khiến người ta gãy tay gãy chân (khiến người ta không may xảy ra tai nạn) nhưng cũng hoàn toàn không thể đoán trước được.
Cái gì gọi là hoàn toàn, đó chính là giả thiết người nào đó làm gì đó trong tương lai thì tấm bùa mới có hiệu lực… Loại đồ vật quá huyền ảo này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Nhưng bà lão vẫn tức giận, cho dù là ai cũng không thích bản thân bị nguyền rủa, cho nên bà ta lại khóc lớn: “Chẳng lẽ mày lạnh lùng nhẫn tâm như vậy thật sao, cứ như vậy nhìn một sinh mệnh nhỏ chết đi như thế sao?” Túc Bảo suy nghĩ: “Bà nói đúng.”
Bà lão lại vui mừng.
Túc Bảo lại dán thêm một tấm bùa nữa lên trán bà ta: “Nên trả mệnh mà bà mượn của người khác về nữa.”
Bà lão: “…”
Túc Bảo lại dán thêm một tấm nữa: “Thêm một tấm nữa, đây là bùa dạy hư người khác sẽ bị chặt đầu, nếu bà dạy người khác hại người, sau đó lại bắt người ta giúp bà sống tạm bợ thì đầu bà sẽ bị rơi ra đó!”
Giọng đứa nhỏ mềm mại ngọt ngào, nghe như giọng nói của thiên sứ nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược.
Tô Tử Du ngẩn người một lúc mới phản ứng được giọng nói ngọng líu lô của cô bé đang nói gì.
Túc Bảo làm xong mới đứng lên rời đi với Tô Tử Du.
Vừa đi cô bé còn đưa tay ra tính: “Anh, một tấm bùa của em có thể bán được một ngàn vạn, ba tấm bùa của em là ba ngàn vạn…”
Tiểu Túc Bảo thậm chí còn có chút đau lòng.