Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bảo hung dữ hét một tiếng rồi lao lên!!!

Ác quỷ: “!!!”

Cuối cùng quỷ khẩu nghiệp cũng hiểu Túc Bảo nhìn thì là một đứa trẻ nhưng lại không đơn giản chút nào.

Mấy ác quỷ phía sau kia đều là đàn em của cô bé!

Đúng là giống như nằm mơ vậy.

Lúc phản kháng nó làm rất mạnh mẽ, lúc đầu hàng cũng rất nhanh nhẹn, nó liên tục nói: “Ta nói ta nói.”

Lúc này quỷ khẩu nghiệp thấy đứa bé trước mắt và mấy con quỷ thay đổi tư thế.

Túc Bảo ngồi xổm xuống, lấy một viên kẹo từ trong túi ra.

Quỷ lăng nhăng và quỷ xui xẻo cầm mỗi người một nắm hạt dưa, hoặc ngồi xổm hoặc đứng, vẻ mặt mong chờ nó kể chuyện.

“…”

Quỷ khẩu nghiệp đè nén cảm giác kì lạ, lúc này mới nói: “Ta tên Trần Tùng… Sinh năm xx, huyện xx…”

Nơi quỷ khẩu nghiệp sinh ra và lớn lên là một thị trấn nhỏ, không tính là nơi quá lớn, hôm nay con rể nhà ai ngoại tình thì ngày mai năm con phố đã đều biết.

“Có một ngày ta đi dạo trên đường thì thấy trước cửa một khách sạn rất nhộn nhịp, thì ra là có người kết hôn.”

“Ta đến gần xem thử, trước cửa khách sạn không phải có ảnh cô dâu chú rể sao… Ta vừa nhìn thấy cô dâu rất xinh đẹp!”

Quỷ khẩu nghiệp hồi tưởng lại, dường như đang nhớ lại sự xinh đẹp của cô gái kia, vẻ mặt nó trở nên mê muội, nhưng rất nhanh nó lại đổi sắc mặt.

“Sau đó thì sao?” Túc Bảo vừa ăn kẹo vừa hỏi.

Quỷ khẩu nghiệp ngượng ngùng nói: “Ta thấy người phụ nữ kia xinh đẹp nhưng người đàn ông kia có thể nói là bình thường, không nhịn được mà nói một câu… Ơ, đây không phải là kĩ sư số 8 sao, sao lại từ thành phố quay về rồi, kiếm đủ tiền rồi nên tìm người kết hôn đấy à!”

Quỷ lăng nhăng nghe đến đó thì cạn lời: “Người ta kết hôn mà ngươi lại đứng trước cửa khách sạn nói những lời này, mồm ngươi lên da non đấy à!”

“Ai bảo cô gái kia xinh đẹp như vậy mà lại tìm một người vừa lùn vừa béo… Nhìn khách sạn tổ chức hôn lễ cũng thấy người đàn ông kia không giàu có gì, cho nên tôi mới đùa một chút…”

Quỷ yếu đuối nhíu mày, giọng nói mang theo sự dịu dàng đặc trưng của thiếu niên, trách cứ nói: “Ngươi chỉ dựa vào một tấm ảnh mà lại đoán người khác là thế này thế nọ như vậy sao, đầu óc quá xấu xa!”

Quỷ xui xẻo cũng hừ một tiếng: “Ngươi tận mắt thấy người ta rửa chân sao mà nói người ta là kĩ sư số 8?”

Túc Bảo đột nhiên xen vào: “Rửa chân là sao vậy? Kĩ sư số 8 là gì?”

Trên mặt cô bé đều là sự tò mò.

Tô Ý Thâm đứng ở một bên nhìn Túc Bảo đang giẫm lên một thứ gì đó, cô bé còn tự mình thì thầm gì đó thì không khỏi kinh ngạc.

Trong lúc Túc Bảo nói chuyện với quỷ khẩu nghiệp anh đã nhắn tin hỏi anh cả Tô Nhất Trần, nhận được một câu trả lời ngắn gọn có sức nặng, đừng làm phiền cô bé.

Tô Ý Thâm đành phải đứng bên chờ, kết quả lại nghe Túc Bảo nói rửa chân rồi kĩ sư số 8 gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK