Một lúc sau, Tô Tử Tích bị kéo tới, cậu mất kiên nhẫn nói: “Phòng của em thì có cái gì thú vị? Đúng là ấu trĩ!”
Nhưng, lúc Tô Tử Tích nằm lên giường….
Đáy mắt cậu thoáng hiện sự kinh ngạc và thán phục, woa, chiếc giường kỳ lạ quá!!
Túc Bảo phấn khích hỏi: “Thú vị không ạ?”
Tô Tử Tích ậm ừ: “Cũng bình thường….”
Túc Bảo lại chạy ra ngoài: “Em đi gọi anh Tử Chiến.”
Tô Tử Chiến thờ ơ nhìn mấy đứa nhỏ nằm thành hàng.
“Thật ấu trĩ!” Cậu đút một tay vào túi, không nói nên lời.
Túc Bảo vẫy tay: “Anh ơi, đến nằm thử đi, vui lắm!”
Hân Hân nhảy nhót trên giường: “Chơi vui lắm nha!!”
Tô Tử Chiến vẫn trưng ra bộ mặt không chút cảm xúc: “Không nằm thử đâu.”
Cậu quay người định rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bụp phía sau lưng.
Tiếp theo đó là nhiều tiếng kêu “ôi” và “á á.”
Khi nhìn lại, cậu không khỏi giật khóe môi.
Giường nước bị bục.
Rầm một tiếng, nước phun ra ào ào từ một lỗ hổng.
Tất cả màu nước vẽ tranh đặt trên tủ đầu giường của Túc Bảo đều bị hất xuống đất, trong phút chốc nền nhà có đủ loại màu sắc, cái thảm trải sàn trên mặt đất cũng ướt sũng, một mảnh hỗn độn.
Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Tích và Tô Tử Du vẫn ngơ ngác nằm ở trên giường, cả người đều ướt dầm dề, chăn bông gối đầu đều ướt hết sạch.
Ổ điện bị dính nước “xẹt xẹt” một tiếng, chập điện phát ra tiếng nổ, lập tức bốc khói.
Tiểu Ngũ đang ngủ say sợ tới mức bay loạn xạ, “quác quác” hô to: “Cứu mạng, cứu mạng với, lần này cháy thật rồi!”
Toàn bộ trang viên nhà họ Tô chìm trong bóng tối đen kịt.
Tô Tử Chiến: “…”
Nửa phút sau, nguồn điện dự phòng đã được khởi động, thợ sửa điện lập tức sửa chữa đường dây.
Bà cụ Tô chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong phòng, cảm thấy huyết áp của mình đang bắt đầu tăng cao.
“Cái này do ai làm?!” Bà cụ Tô hộc máu.
Mấy nhóc con cúi đầu xuống, không dám hé răng.
Túc Bảo rất cẩn thận giơ tay lên: “Bà ngoại, là ý tưởng của Túc Bảo ạ.”
Bà cụ Tô: “…”
Hân Hân vội vàng nói: “Con cũng có phần!”
Tô Tử Du đứng ra: “Chuyện này đều là do con làm ạ.”
Tô Tử Tích: “… Con cũng tham gia nữa.”