Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi phun ra, anh ta che ngón tay lại đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lại cố gắng chịu đựng nhặt ngón trỏ vừa chặt xuống của mình lên, nở một nụ cười bệnh hoạn trước máy quay:

[Các anh em nhìn đi, tôi chặt thật rồi nè… Mọi người đã cảm nhận được sự chân thành của tôi rồi chứ…]

Hình ảnh đen trắng nhưng lại có phần quỷ dị hơn cả khi có màu.

Túc Bảo sợ tới mức ném phăng điện thoại ra ngoài!

Bởi vì bị bạo lực mạng, nhà họ Tô quyết định chờ sự việc hoàn toàn lắng xuống mới cho Túc Bảo đi mẫu giáo tiếp.

Bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào, vội vàng hỏi: “Sao thế con?”

Túc Bảo nhào vào lồng ngực bà cụ Tô.

“Bà ngoại, những người này thật là đáng sợ…” Túc Bảo nghẹn ngào nói.

Bé đã gặp qua rất nhiều ma quỷ, có con mất đầu, thậm chí tay chân đều đứt hết… Bé đều không thấy sợ một chút nào hết.

Nhưng Túc Bảo lại không ngờ, những người mà bé nhìn thấy ở trên mạng còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Bà cụ Tô vỗ về Túc Bảo: “Đừng sợ, có bà ngoại ở đây!”

Túc Bảo mím chặt môi, vẫn không nhịn được hỏi: “Vì sao những người đó lại làm như vậy thế ạ? Rõ ràng là đang xin lỗi nhưng sao lại trông rất đáng sợ quá.”

Bà cụ Tô thở dài, bà cụ ôm bé con vào lòng, thấp giọng nói: “Trên đời này, luôn có những kẻ vì tiền mà biến thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ.”

“Trước kia chúng ta kiếm tiền, biết mình cần phải cố gắng, phải chịu khổ, cho nên chúng ta mài giũa ý chí, bước từng bước về phía trước, làm đến nơi đến chốn.”

“Nhưng hiện tại sự nổi tiếng là vua, ai nắm giữ sự nổi tiếng, cho dù là một kẻ chẳng có tí kiến thức nào cũng có thể giàu có ngay trong một đêm.”

“Sự nổi tiếng đã tạo cho bọn họ một sự ảo tưởng rằng, chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm được sự nổi tiếng trong tầm tay, cho rằng mình chỉ cần tuỳ tiện đăng một video lên mạng, là có thể lập tức bùng nổ.”

Sau khi nổi tiếng, bắt đầu livestream bán hàng, livestream xin quà, livestream nhận quảng cáo…

“Vì để lấy được quà cáp mà có thể làm trò hề, nếm qua ngon ngọt một lần rồi thì sẽ không bao giờ muốn làm những công việc mà cần phải bỏ ra nhiều công sức khác nữa, chỉ biết dùng càng nhiều hành vi cực đoan để đổi lấy càng nhiều sự nổi tiếng…”

Túc Bảo nhẹ giọng nói: “Vậy, bọn họ có còn là người nữa không ạ?”

Bà cụ Tô vuốt mái tóc mềm mại của Túc Bảo, không biết phải trả lời như thế nào.

Sự nổi tiếng sẽ khiến con người ta phát điên, khiến người ta ảo tưởng rằng mình có thể giàu có chỉ trong một đêm, nhưng trên thực tế nó không khác gì đang đánh bạc trong thầm lặng.

Nào biết rằng, sự nổi tiếng mới là quý nhất.

Có người đã phải bỏ ra công sức nhiều hơn những người khác hàng trăm ngàn lần nhưng lại có người đánh đổi bằng tôn nghiêm khi được là một con người của mình.

Từng bước sa vào, đến cuối cùng sẽ trở thành con nghiện, đến cuối tâm lý cũng sẽ thay đổi một cách vi diệu, giống như chỉ cần có tiền thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

“Được rồi, con xuống dưới kiếm gì ăn đi!” Bà cụ Tô hiền từ nhìn bé: “Sau này không được nghịch điện thoại nữa.”

Túc Bảo ngoan ngoãn nhặt điện thoại lên, giao cho bà cụ Tô: “Dạ dạ!”

Cô nhóc chạy lên ban công, vẫy tay nói: “Tiểu Ngũ đi thôi, ông nội rùa cũng đi đi!”

Tiểu Ngũ lập tức phành phạch bay qua, đậu ở trên vai Túc Bảo, dụi đầu nhỏ vào Túc Bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK