Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lửa giận trong lòng họ khó có thể nào hạ xuống được, quả nhiên sau lưng một đứa trẻ hư là một vị phụ huynh không nói lý lẽ!

Có người nén giận nói: “Anh có thể nói lý lẽ được không? Người ta dày công tạo ra một triển lãm búp bê, trẻ con nhà anh lại phá hủy hết sạch, có vô lý quá không?”

“Đúng vậy, mấy người có biết một con búp bê này bao nhiêu tiền không? Cái này… Cái này tên là Yêu Yêu, nghe đồn giá của nó là năm trăm vạn đó, chẳng nhẽ cứ cho qua vậy à?”

“Đừng nói nhiều với bọn họ, báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!”

Có người quả thật đã lấy điện thoại ra bấm 110, tức giận trình báo ở đây có người cố ý phá hoại tác phẩm quý giá, giá trị hơn một nghìn vạn.

Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm, bé không cảm thấy việc mình làm có gì xấu.

Những thứ các anh chị này đang làm mới gọi là xấu.

Sao bọn họ lại dám báo cảnh sát chứ?

Túc Bảo hừ một tiếng, bé nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.

Lúc đầu bé định hất bay toàn bộ, bé không ngờ mới hất bay cái đàn tế thôi mà đã bị nhiều người mắng nhiếc đến vậy. Bây giờ đã có ba của bé ở đây, Túc Bảo cảm thấy mình đang có một tòa núi dựa lớn ơi là lớn, bé không sợ chút nào nữa.

Sau khi những người đó báo cảnh sát, họ còn hung hăng nhìn Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và nhóm Tô Nhất Trần, tựa như đang chờ bọn họ hối hận.

Mộc Quy Phàm không chút lo lắng nào, thậm chí Tô Nhất Trần còn hỏi một câu chẳng liên quan chút nào: “Sao anh lại tới đây?”

Mộc Quy Phàm nhìn ra xa rồi nói: “Ra ngoài ăn với mấy lão già, thấy bóng dáng con gái ngoan từ xa xa nên tôi tới đây.”

Mọi người thấy họ còn không biết xấu hổ tiếp tục nói chuyện phiếm, tức giận nhìn về phía Cố Thất Thất nói: “Chị Thất Thất, hay chị khởi kiện đi, có vài người thực sự không biết xấu hổ!”

“Đúng thế! Bắt họ bồi thường đi! Quá kiêu ngạo rồi.”

Cố Thất Thất vẫn còn đang ngớ người.

Cô ấy vừa ngồi ở đây, chỉ cảm thấy đầu óc của mình mơ mơ màng màng. Dường như trong đầu cô ấy có mệnh lệnh bảo cô ấy phải duy trì nụ cười để chụp ảnh chung với mọi người.

Cho đến khi có tiếng rầm vang lên, cô ấy giật mình một cái, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại!

“Túc Bảo…?”

Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Sao em…”

Bấy giờ Cố Thất Thất mới nhìn về phía Yêu Yêu bị rơi vỡ tan tành trên mặt đất, lòng cô ấy tan nát như muốn rỉ máu.

Yêu Yêu của cô ấy.

Người xung quanh liên tục gây ồn ào bảo cô ấy nên truy cứu trách nhiệm.

Cố Thất Thất chịu đựng nỗi đau trong lòng, cô ấy gần như muốn bật khóc nhưng vẫn lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, đây là con của bạn tôi… Tôi không cần bồi thường, mọi người… Những con búp bê đã bị vỡ của mọi người, hay cứ để tôi chịu trách nhiệm đi…”

Mọi người ngạc nhiên một chốc rồi lại càng tức giận hơn.

“Nhóc đó đã như vậy rồi sao vẫn không truy cứu trách nhiệm chứ!”

“Con của bạn thì sao, con của bạn làm vỡ đồ của người khác thì cũng phải bồi thường thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK