Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn chưa xuống tay, chỉ vì một con mèo mà được mời ra ngoài, cô ta có chết cũng không cam tâm, được không?

“Tôi không sao đâu bà cụ Tô.” Mã Lâm lộ ra vẻ mặt khẩn cầu: “Mọi người là khách hàng quan trọng nhất của DR chúng tôi, nếu như hôm nay tôi đi về như thế này thì quá không chuyên nghiệp rồi. Chuyện như vậy DR chúng tôi tuyệt đối không cho phép…”

Túc Bảo chen miệng: “Bên mấy người không cho phép, bọn tôi phải phối hợp sao? Vậy mấy người là lớn nhất, ý kiến của khách hàng bọn tôi không quan trọng xíu nào.”

Mã Lâm: “…”

“Không phải, tôi không có ý này…”

Bà cụ Tô đã gọi chú Nhiếp tới.

Lúc này bà muốn nể mặt người ta nên cũng cố ý bảo vệ một chút

Nhưng một khi bà đã muốn kết thúc một chuyện, người khác dù lễ phép hay khách khí thế nào đương nhiên cũng không thể thay đổi quyết định của bà.

Chú Nhiếp thuần thục dùng tay làm dấu mời: “Quản lý Mã mời đi bên này, dì Ngô sẽ xử lý vết thương cho cô, hòm đồ để bên này là được rồi.”

Mã Lâm bất đắc dĩ, cô ta là người thông minh, cô ta biết nếu tiếp tục dây dưa thì sẽ chọc đến bà cụ Tô, khiến bà ấy không thích.

Việc này tuyệt đối không được, nếu cô ta muốn gả vào nhà họ Tô thì bà cụ Tô chính là mẹ chồng tương lai của cô ta đấy.

Làm sao có thể để cho mẹ chồng tương lai có ấn tượng không tốt với cô ta được chứ?

Cho nên Mã Lâm vô cùng áy náy xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, là do tôi quá không chuyên nghiệp, mong bà tha thứ! Tôi sẽ để quần áo lại đây, nếu có gì cần xin bà cứ tìm tôi bất cứ lúc nào…”

Cô ta vừa nói, vừa lấy rút từ trong ví ra một tờ giấy muốn lau vết thương trên mặt, sau đó cố hết sức kéo cái hòm…

Thuận thế tới gần Tô Dĩnh Nhạc.

“Ui da…” Mã Lâm ngã về phía Tô Dĩnh Nhạc.

Tiểu Ngũ lại kêu to quang quác: “Cô ta ngã rồi! Cô cuối cùng cũng ngã rồi! Phạt đền, phạt đền! Đây là một pha vào bóng rất ác độc!”

Mọi người: “…”

Mã Lâm: “…”

Mẹ nó chứ… Con chim chết tiệt này…

Mã Lâm đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nào là có thể bà cụ sẽ nhìn ra cô ta có lòng riêng không sạch sẽ nên đuổi cô ta đi, hay là bị bắt gặp ngay lúc đang dán bùa…

Nhưng chưa từng nghĩ tới, cô ta lại bị một con chim hạ gục!

Cô ta không phục!

Mã Lâm không muốn nhượng bộ. Cô ta đã tiêu năm mươi vạn cho ngày hôm nay, toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ta đã tiêu sạch rồi.

Thất bại cũng vậy, tại sao không thử cố gắng một lần!

Mã Lâm nghiến răng nghiến lợi, dùng kỹ năng diễn xuất kém cỏi ngã vào người Tô Dĩnh Nhạc, giả vờ túm lấy lưng Tô Dĩnh Nhạc… Nhân cơ hội dán bùa hoa đào lên đó.

Tiểu Ngũ sửng sốt: “Thật đáng sợ! Giữa ban ngày, lại có một người phụ nữ dám làm ra chuyện như vậy! Là xuyên tạc nhân tính hay là mất đạo đức? Đàn ông không thốt nên lời, phụ nữ nhìn phải rơi lệ, nếu bạn không thay đổi, bạn không phải là người Trung Quốc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK