Một bóng người nhỏ bé bị đẩy xuống, ngay sau đó là tiếng phụ nữ kêu khóc: “Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn của mẹ!”
Túc Bảo vô thức ngoảnh đầu nhìn lại.
Cậu nhóc kia là Tuấn Tuấn?
Nhìn kỹ hơn, dì đang khóc đằng kia trông rất quen, Túc Bảo mới trông thấy dì ấy ngày hôm qua…
Kỷ Trường nói: “Đó là mẹ của Tuấn Tuấn.”
Túc Bảo sửng sốt, hôm qua bé chỉ thấy ấn đường của ông cụ Hoàng tối đen, không hề để ý em trai kia cũng sẽ gặp rắc rối.
Nếu bé nhìn thấy, chắc chắn bé sẽ nhắc nhở đôi lời, hình như bây giờ đã quá muộn rồi.
Kỷ Trường nói: “Đi thôi.”
Vẻ mặt Kỷ Trường thờ ơ hờ hững, hắn đã quen nhìn thấy sự sống và cái chết, trải qua rất nhiều chuyện chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà chẳng thể can thiệp vào số mệnh của người khác, trái tim hắn dần trở nên cứng rắn và lạnh lùng.
Túc Bảo im lặng đi theo bà cụ Tô, cứ bước một bước bé lại ngoảnh đầu nhìn lại.
“Sư phụ, nếu chúng ta nhìn thấy mà không ngăn cản được, vậy bắt quỷ có ý nghĩa gì?” Túc Bảo ngẩng đầu hỏi.
Kỷ Trường cụp mắt nhìn bé, dịu dàng nói: “Con dĩ nhiên có thể ngăn cản được, nhưng con có biết hiệu ứng cánh bướm không?”
“Nếu con thay đổi số phận của một người, nó sẽ ảnh hưởng đến số phận của ngàn vạn người có liên quan đến người được con đổi thay số phận.”
“Tỷ như, nếu Trương Tam lớn lên trở thành kẻ luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phóng hỏa giết người, vậy thì sẽ có mười người chết vì cậu ta. Còn nếu đúng như số phận đã an bài, Trương Tam chết do một tai nạn khi cậu ta còn nhỏ, thì mười người bị giết trong giả thiết kia sẽ tiếp tục sống.”
“Nhưng nếu hôm nay con cứu nhóc Trương Tam, khi cậu ta lớn lên, mười người kia sẽ chết.”
“Đây gọi là vận mệnh.”
Không phải hắn thờ ơ mà là đôi khi hắn không rõ những việc mình can thiệp lúc này sẽ là lựa chọn đúng đắn hay sai lầm vào mai sau.
Túc Bảo mím môi, hỏi: “Nếu như ngày sau Trương Tam là đại anh hùng thì sao ạ?”
Nếu như sau khi trưởng thành, Trương Tam cứu được mười người, vậy thì hôm nay ngoảnh mặt làm ngơ để cậu bé chết đi, tương lai mười người kia chẳng phải cũng sẽ chết ư?
Kỷ Trường gật đầu: “Không sai, nhưng lý do gốc rễ là chúng ta không có cách nào xác định tương lai Trương Tam là kẻ xấu hay người tốt, là đấng anh hùng hay tên hung thủ giết người.”
“Bởi vì chúng ta không biết rõ con người của cậu ta trong tương lai, nên tốt nhất không nên can thiệp. Chúng ta không thể mặc sức can thiệp vào cuộc sống của người khác chỉ vì chúng ta lợi hại và có bản lĩnh hơn người bình thường.”
Túc Bảo nửa hiểu nửa không.
Có những đạo lý ta không hiểu khi còn nhỏ, hoặc có thể phải thông qua trải nghiệm thực tế mới hiểu được.
Bà cụ Tô đã quen với việc Túc Bảo tự nói chuyện một mình nên cũng không quấy rầy bé, chỉ có Tô Tử Tích bỗng lên tiếng: “ Em gái, mèo có thể kêu gọi sự giàu có đấy.”
Chẳng phải Túc Bảo thích tiền nhất đó sao?