Tô Nhất Trần đi đến ôm lấy bé: “Về phòng đánh răng rửa mặt sau đó ra ăn sáng.”
Túc Bảo gật đầu: “Vâng.”
Bà cụ Tô thao thao bất tuyệt: “Làm sai vẫn phải phạt, không ngờ tối qua con lại nghĩ đến chuyện lén trốn đi, sáng nay không được ăn bánh bao.”
Túc Bảo đáng thương nói: “Bà ngoại….”
Bà cụ Tô hơi dừng lại: “Nói không có là không có, gọi bà ngoại cũng vô dụng.”
Túc Bảo nhoài người lên vai Tô Nhất Trần: “Vậy có sữa đậu nành không ạ?”
Bà cụ Tô nghiêm mặt: “Không có.”
Túc Bảo: “Bánh gato nhỏ thì sao?”
Bà cụ Tô: “Cũng không có.”
Túc Bảo: “…”
Hu hu, sáng nay không còn gì cả!
Nhìn khuôn mặt đáng thương của đứa nhỏ, bà cụ Tô suýt chút nữa thì mềm lòng, may mà cuối cùng vẫn nhịn được.
Gần đây Túc Bảo thích ăn nhất là bánh bao sữa, là món bé không bỏ được nhất.
Nhưng… Nhưng không thể phá hỏng nguyên tắc được…
Bà cụ Tô ngẩng đầu nói: “Dì Ngô, hôm nay làm bánh bột mì cho Túc Bảo.”
Dì Ngô: “?”
Vừa rồi bà cụ nói gì bà cũng nghe được đó nha.
Bà cụ Tô nhấn mạnh: “Bánh bột mì không phải bánh bao.”
Dì Ngô: “…”
Được rồi, ngài nói không phải thì chính là không phải.
Trong phòng.
Tô Nhất Trần hỏi: “Túc Bảo, rốt cuộc có chuyện gì?”
Túc Bảo trả lời tường tận: “Tìm được chị gái kia, sau đó tìm được một thi thể trong phòng chị gái đó.”
“Thi thể bị ướp muối, bây giờ mới tỏa ra mùi hôi thối, gần đây chị gái đó mới ngửi thấy.”
“Chị gái ngất xỉu, thi thể bị chú cảnh sát đưa đi rồi.”
Tô Nhất Trần có thể xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh qua những lời kể không ăn nhập của bé, anh gật đầu nói: “Ba con mang con đi bắt xe đến đó sao?”
Túc Bảo lắc đầu hưng phấn nói: “Ba mang con đi mô tô lớn đó, xe mô tô lớn!”
“Vèo vèo vèo… Bay lên á!” Đứa nhỏ khoa chân múa tay.
Tô Nhất Trần: “…”
Đáy mắt anh hiện lên sát khí.
Đứa bé vẫn còn nhỏ mà dám đưa con bé đi mô tô?
Tô Nhất Trần kiềm chế cơn tức giận, hỏi tiếp: “Ba con đang dạy những đạo lí sai lệch cho con, con phải hiểu những thứ này không quá đúng.”
Anh còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không đúng…