Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Túc Bảo!?”

Tô Ý Thâm vội vàng bế bé lên, khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nanh ta của Túc Bảo anh đã khẳng định đây chính là Túc Bảo nhà bọn họ.

Bởi vì khuôn mặt của bé giống như đúc với khuôn mặt của Tô Cẩm Ngọc khi còn bé.

Đứa con của người em gái yêu quý và đáng yêu nhất của họ– Túc Bảo!

Túc Bảo chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, người đó còn cởi áo ra, quấn lấy bé. Bởi vì đóng băng quá lâu, Túc Bảo cả người tê dại, sau một hồi ấm áp vẫn là lạnh thấu xương khiến bé

không tự chủ được rùng mình một cái.



Tiểu Túc Bảo cố gắng mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt mình – khuôn mặt của anh ta có phần giống mẹ, nhưng lại lại có chút không giống nhau.

Tiểu Túc Bảo mấp máy khóe môi, yếu ớt hỏi: “Cậu là… Cậu út sao…”

“Cậu út… Túc Bảo không có đẩy dì…”

Túc Bảo gần như theo bản năng lẩm bẩm, không có bất kỳ ý thức nào.

So với sự phấn khích của Tô Ý thâm, cô bé giống như một người máy nhỏ không có hơi ấm và cảm xúc.

Nước mắt của Tô Ý Thâm sắp chảy xuống.

Đứa nhỏ trong lòng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, loại quần áo mùa thu bằng vải bông mềm, thậm chí còn không có lông cừu.

Khuôn mặt nhỏ của cô bé đã tím tái vì lạnh, đôi môi khô nứt nẻ, thâm đen lại.

Cơ thể nhỏ bé hoàn toàn không thể di chuyển, giống như một người làm bằng băng, khiến Tô Ý Thâm không khỏi sợ hãi — sợ anh ta vừa chạm vào liền vỡ…

“Túc Bảo … cậu ở đây, cậu sẽ đưa con về nhà.”

Tô Ý Thâm nghẹn ngào, anh không dám tưởng tượng Túc Bảo một mình đã phải chịu đựng như thế nào.

Lại càng không dám tưởng tượng nếu bọn họ tới chậm một chút, Túc Bảo có phải sẽ chết hay không?

Tô Ý Thâm cẩn thận ôm lấy Túc Bảo, bước chân loạng choạng chạy về phía chiếc xe.

“Túc Bảo, cố một chút.” Tô Ý Thâm trầm giọng nói: “Đừng ngủ.”

“Túc Bảo, con có thể trả lời cậu không?”

“Túc Bảo..”

Túc Bảo đã bất tỉnh.

Tô lão gia có chút run rẩy tiến lên, nhìn Tô Ý Thâm quần áo phồng lên, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Ý Thâm lo lắng hét lên: “Mau! Đi bệnh viện, đi bệnh viện!”

Tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều thót tim, lập tức lên xe đi đến bệnh viện.

Lúc này, Lâm Phong sau khi nhận được tin tức liền vội vàng đi xuống lầu, trên mặt vẫn còn đè nén một tia mừng rỡ hưng phấn.

Hóa ra vừa rồi lúc Tô Ý Thâm đi vào đã báo tục danh cho bảo vệ canh cổng, cho nên bảo vệ đã đi báo cho Lâm Phong biết.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi nhà họ Lâm không có thời gian để phản ứng.

Lâm Phong vội vàng xuống lầu nhưng cũng không kịp nhìn thấy cảnh Tô Ý Thâm bế Túc Bảo đi, anh ta chỉ nhìn thấy Tô Nhất Trần ở cửa chuẩn bị lên xe rời đi, anh ta lập tức chạy tới.

“Ôi, Tô tiên sinh!” Lâm Phong trên mặt nở nụ cười hớn hở: “Ngọn gió nào đưa ngài tới đây! Ngài đại giá quang lâm thật khiến cho Lâm gia chúng tôi trở lên phồn hoa rực rỡ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK