Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi muốn đi… Tôi muốn đi…” Bà ấy lẩm bẩm.

Túc Bảo nói: “Cũng không phải hoàn toàn vô dụng, miếng ngọc này có chút tác dụng nè.”

Đường Điền Điền vui vẻ.

Túc Bảo: “Miếng ngọc vàng này dùng để trấn hồn.”

Đường Điền Điền nhếch môi: “Vậy hở vậy hở?”

Túc Bảo: “Trấn hồn có nghĩa là, muốn cản trở bà ấy, tiêu diệt bà ấy.”



Đường Điền Điền: “…”

Ông ta kêu lên một tiếng “ôi mẹ của con” đầy sợ hãi, vội vàng đi qua moi miếng ngọc vàng trong miệng bà cụ ra ngoài.

Một bóng dáng hư ảo tức khắc bay ra khỏi cơ thể bà cụ, chui vào trong cơ thể của bà cụ Đường đứng cạnh!

Bà cụ trước đó trông có vẻ ngu dại, thiếu điều chưa nói “a ba a ba” đột nhiên hô lên một tiếng: “Eo ôi, thằng nhỏ xui xẻo này, suýt nữa ép chết bà đây rồi! Trời đất thánh thần thiên địa ơi!”

Đường Điền Điền cuống quýt hỏi: “Tiểu thư Túc Bảo ơi, vậy, vậy mẹ của chú còn trở về được nữa không?”

Bà cụ Đường đứng một bên chống nạnh mắng: “Trở về cái đầu mày đấy!”

Túc Bảo thuật lại đúng nguyên câu: “Bà cụ Đường nói – trở về cái đầu mày đấy!”

Cục bột nhỏ chống nạnh trừng mắt, bắt chước cũng ra dáng ra hình.

Đường Điền Điền sửng sốt: “Cái gì?”

Túc Bảo chỉ vào bên cạnh Tô Tử Du: “Bà cụ Đường ở ngay đây này!”

Tô Tử Du thoáng chốc dựng hết lông tơ!

Tại sao lại ở bên chỗ cậu chứ!

Còn bà cụ Đường đang vô cùng đau đớn: “Tên đầu dưa nhà mày, lại bị người ta lừa hai trăm triệu! Bộ từng đó tiền được gió to thổi tới hay sao!”

Túc Bảo: “Bà cụ Đường nói – Tên đầu dưa nhà mày, lại bị người ta lừa hai trăm triệu! Bộ từng đó tiền được gió to thổi tới hay sao!”

Mọi người nhìn Túc Bảo bắt chước y như đúc, da đầu tê dại.

Ban đầu Đường Điền Điền muốn cười, nhưng nhanh chóng đỏ mắt.

Ông ta ngồi xụi lơ bên mép giường, nắm lấy tay bà cụ, nghẹn ngào nói: “Tóm lại mẹ của chú không về được nữa đúng không?”

“Chú muốn mẹ chú trở về.”

Đường Điền Điền khóc giống như đứa trẻ, ông ta chỉ muốn mẹ mình trở về mà thôi… Khó đến vậy sao?

Khi còn nhỏ, mẹ ông ta cõng ông ta làm việc, ông ta được lớn lên trên lưng mẹ.

Mẹ ông ta cực khổ cả đời, mấy năm nay ông ta may mắn kiếm được nhiều tiền, vừa định để bbà cụ hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc.

Kết quả những ngày tốt đẹp chưa qua được lâu, cớ sao lại thành ra thế này?

Mọi người nhìn Đường Điền Điền đang khóc, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Con người một khi đã muốn chết thì không ai có thể cản được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK