Trán sưng đỏ cả lên.
Mộc Quy Phàm buồn cười, nắm tay che miệng, thấp giọng ho một tiếng: “Được rồi, ông cố chắc chắn có thể nhìn thấy con.”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ!”
Nhà họ Tô vẫn còn một lão tổ tiên, nhưng ông cố không còn nữa, người có lượng công đức lớn có thể trực tiếp đi đầu thai, công đức còn sót lại cũng che chở được cho hậu nhân..
Tuy rằng rất tiếc vì không được gặp ông cố nhưng đáy lòng Túc Bảo lại tràn đầy sùng kính.
Túc Bảo đi đốt tiền giấy với ba, lấy lại thịt gà và gạo nếp để tế bái, chỉ để lại táo và quýt làm điểm tâm trước mộ bia.
“Đi thôi.” Mộc Quy Phàm sờ sờ đầu Túc Bảo.
Sau khi ăn cơm tại nhà họ Mộc, Túc Bảo mới đi theo ba về nhà họ Tô.
Giờ đã là hơn 7 giờ tối, nhưng nhà họ Tô còn chờ hai ba con họ về mới bắt đầu ăn.
Tết Trung Nguyên giết vịt, Túc Bảo từ xa đã ngửi thấy mùi canh vịt.
“Bà ngoại, Túc Bảo đã về rồi đây!”
Nhà họ Tô đang yên tĩnh bởi vì Túc Bảo đã trở về đã lập tức sống lại.
Hân Hân nhanh như chớp chạy ra: “Ăn cơm ăn cơm ăn cơm!”
Mộc Quy Phàm nắm tay Túc Bảo, đáy mắt ẩn chứa một tia dịu dàng.
Không biết từ khi nào, nhà họ Tô đã trở thành ngôi nhà thứ hai của anh.
Trước giờ anh đều cô độc một mình, không nghĩ tới mình vẫn có thể có một đứa con ngoan ngoãn cùng với một gia đình ấm áp.
Trên bàn cơm.
Tô Tử Du nhìn các loại món từ thịt vịt đầy bàn, tò mò hỏi: “Em gái, vì sao tiết Trung Nguyên giết vịt mà không giết gà thế?”
Túc Bảo vừa ăn mì thịt vịt, vừa nói: “Bởi vì âm phủ có cầu Nại Hà, dưới cầu Nại Hà là ba ngàn nhược thủy. Gà đâu thể bơi đâu! Nếu đem gà làm cống phẩm, tài vật mà chúng ta tế cho lão tổ tiên đâu thể qua bên đó được chứ!”
Mộc Quy Phàm bổ sung nói: “Theo truyền thống thì hầu hết là giết vịt, nhưng giờ thì gà vịt ngỗng đều có. Tiết Trung Nguyên lúc ban đầu diễn ra để tạ ơn mùa màng, cảm ơn tổ tông đã phù hộ, mà phương thức để cảm ơn là tế bái tổ tiên, sau dần dần hình thành quỷ tiết. Lúc ban đầu tiết Trung Nguyên khác với với quỷ tiết, sau lại hợp thành một. Mỗi địa phương khác nhau sẽ có những tập tục khác nhau, cũng không cần quá để ý việc giết gà hay giết vịt.”
Tô Tử Du tỉnh ngộ.
“Vậy có cần kiêng kị điều gì trong quỷ tiết không? Buổi tối chúng ta có thể ra cửa không?” Cậu hạ giọng hỏi Túc Bảo.
Túc Bảo nhìn về phía Tô Tử Du, kinh ngạc: Sao tối rồi mà anh trai lại muốn ra ngoài vậy?
“Tết Trung Nguyên phải kiêng kị rất nhiều!” Túc Bảo bẻ ngón tay đếm: “Buổi tối nếu không cần thiết tốt nhất đừng nên ra ngoài, nhưng nếu bắt buộc phải ra ngoài, không được hô to gọi nhỏ tên của người khác, để tránh bị ‘anh em tốt’ nhớ tên.”
“Thứ hai, không được thêu tên mình lên quần áo.”
“Thứ ba, không được vỗ vào vai người khác, nếu như bị người khác vỗ vai, nhất định không được quay đầu lại, nếu nghe thấy có người gọi tên mình từ đằng sau, không được trả lời.”