“Tiểu Anh Đào!”
Chu Tiêu vội chạy đuổi theo nhưng hành lang chẳng còn bóng dáng Lâm Tuyết Anh.
Chu Tiêu hoang mang ấn thang máy, sốt ruột vào thang máy xuống lầu để đuổi theo Lâm Tuyết Anh.
Đợi anh ấy rời đi, lối đi trong thang bộ tăm tối mới sáng lên, một bóng người đang đứng ở đó.
Chính là Lâm Tuyết Anh.
Cô nàng bụm miệng khóc, lẩm bẩm: “Xin lỗi anh Chu Tiêu, chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau được nữa, vận mệnh sắp đặt cho chúng ta gặp gỡ, lại chẳng thể nắm tay nhau bước tiếp trên đường đời… hu huhu..”
Lâm Tuyết Anh đau lòng tuyệt vọng….. đi tới nhà Nghị Bân.
Nghị Bân vừa kinh ngạc lại vui mừng: “Tiểu Anh Đào, sao em lại tới đây?”
Lâm Tuyết Anh cứ ngỡ bản thân đang ‘tiều tụy’. Nhưng khi nhìn về phía Nghị Bân, cô nàng phát hiện ra anh ấy càng không xứng với mình. Cô nàng lại bật khóc nức nở.
Nhưng trời đã tối rồi, Lâm Tuyết Anh quyết định khóc nốt đêm nay rồi mai mới rời đi.
Lâm Tuyết Anh thầm nghĩ: Mình và Nghị Bân cũng đã định trước không có kết quả rồi… huhu!!
Trong phòng Túc Bảo.
Bà cụ Tô lấy khăn bọc đá viên chườm lên trán Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm đưa tay ra: “Để con!”
Muộn thế này rồi mà bà cụ còn phải chăm sóc cho trẻ con thì không ổn…
Chẳng ngờ bà cụ Tô lại trừng mắt với Mộc Quy Phàm: “Cậu đừng nói gì cả!”
Mộc Quy Phàm vuốt mũi.
Túc Bảo ngoan ngoãn ngẩng đầu cho bà cụ Tô chườm đá, nhẹ nhàng nói: “Ngoại ơi, thực ra Túc Bảo cũng không bị sao hết!”
Bà cụ Tô: “Con cũng im miệng!”
Hai ba con Túc Bảo: “…”.
Mộc Quy Phàm nói: “Khụ, Túc Bảo, ba kể chuyện cho con nhé, muốn nghe gì nào?”
Anh duỗi tay lấy mấy cuốn sách ảnh trên bàn.
Túc Bảo lập tức giơ tay nói: “Ba ơi con muốn nghe chuyện về Mary Sue não tàn!”
“Chính là kiểu chuyện mà… một dì nắm tay hai chú rồi nói muốn cả hai chú đó làm ba của con mình..”
Mộc Quy Phàm: “???”
Bà cụ Tô: “???”
Câu chuyện một dì… làm chuyện sinh con với hai người đàn ông ư?!
Bà cụ Tô tức giận nói: “Mộc Quy Phàm, cậu lại cho con bé xem mấy thứ vớ vẩn gì thế?” . Đam Mỹ Trọng Sinh
Mộc Quy Phàm trợn mắt há hốc miệng, oan uổng nha!
Sao anh có thể cho cô bé con xem mấy thứ không đứng đắn như vậy!
Túc Bảo hồ nghi nhìn sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, câu chuyện đó có gì không ổn sao?”
Bà cụ Tô và Mộc Quy Phàm phóng ánh mắt sắc bén về hướng mà Túc Bảo đang nhìn…. Nói chuyện với không khí ư?