Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị họ Tiểu Hồng nâng chân đá Chu Cử một cái, hung dữ mắng: “Nói lung tung cái gì vậy?”

Chu Cử không để ý, cười ha ha một tiếng: “Nói đùa, nói đùa mà thôi! Ôi chao, mọi người đừng như vậy, thật không thú vị chút nào! Chỉ là tôi thấy chiếc xe kia của bác sĩ Tô có giá trị đến hơn trăm vạn nên mới tò mò thôi!”

Chị họ Tiểu Hồng không ngừng thu dọn bãi chiến trường mà Chu Cử bày ra: “Bác sĩ Tô, thật xin lỗi, chồng tôi hơi nhiều chuyện nhưng là người tốt… Chính là kiểu người nói năng khó nghe nhưng lòng lại mềm yếu.”

Tô Ý Thâm không phản ứng, câu nói này đúng là sỉ nhục nói năng khó nghe nhưng lòng lại mềm yếu.

Kỷ Trường khoanh tay, từ tốn nói: “Có đôi khi lời nói ra khó nghe vì lòng cũng không được tốt.”

Hắn nhìn chằm chằm ác quỷ trên đầu Chu Cử.

Ác quỷ trên đầu Chu Cử cũng nhìn Kỷ Trường.

Ác quỷ sợ run lên một cái, nó luôn có dự cảm xấu… Nhưng nó lại đột nhiên phát hiện mình không thể nào rời đi được!

Túc Bảo cắn hạt dưa tanh tách, lắc đầu nói: “Chú này, chú chưa từng thấy qua việc đời à?”

Câu nói của cô bé khiến tất cả những người đang chỉ trích Chu Cử ngây người.

Trong lòng Chu Cử có chút không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì nói: “Cháu có ý gì vậy, trước kia chú vào Nam ra Bắc, đã thấy rất nhiều!”

Bác sĩ bình thường chắc chắn không có tiền để mua chiếc xe trị giá hơn trăm vạn, Tô Ý Thâm chắc chắn là nhận phong bì của bệnh nhân mà không dám thừa nhận.

Loại lang băm giả vờ thanh cao này anh ta đã thấy rất nhiều rồi!

Túc Bảo thở dài: “Vậy chắc chắn chú không gặp đủ nhiều rồi, anh cả cháu có câu gọi là… À, ếch xanh nhìn trời…”

Tô Ý Thâm chỉnh sửa: “Là ếch ngồi đáy giếng.”

Túc Bảo gật đầu: “Chú gọi là ếch ngồi đáy giếng mới đúng, ai nói xe của chú út phải là do chính mình mua chứ, không thể là người khác tặng được sao?”

Chu Cử sững sờ.

Cmn, xe một trăm vạn đó!

Ai sẽ tặng người khác một chiếc xe hơn trăm vạn chứ? Nghĩ một trăm vạn là tiền giấy đấy à.

Chu Cử nhanh chóng hết ngẩn người, làm ra vẻ đã hiểu, ánh mắt lộ ra mấy chữ “tôi đã hiểu” đầy hèn mọn.

“Hiểu rồi, hiểu rồi! Hóa ra bác sĩ Tô còn có bạn gái là phú bà nha! Chậc chậc, bội phục bội phục! Nhưng cũng đúng, bác sĩ Tô vừa trắng trẻo lại còn đẹp trai nữa!”

Tô Ý Thâm: “…” Nói anh được bao nuôi đấy à?

Túc Bảo: “…” Chẳng lẽ đầu óc của ông chú này có vấn đề sao?

Đứa nhỏ nói thầm: “Nói chú là ếch xanh cũng không đúng, chú là con của ếch xanh mới đúng…”

Tô Ý Thâm lạnh lùng nói: “Tôi không có bạn gái.”

Chu Cử cười hì hì nói: “Không sao không sao, tôi hiểu, anh em đều hiểu!”

Túc Bảo không nhịn được nữa, mặc dù cô bé còn chưa hiểu ông chú này đang nói gì nhưng vẻ mặt của anh ta khiến người khác rất không thoải mái.

Giống như chú út đang làm việc gì đó không thể để lộ vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK