Trần Thương Vũ vẫn chưa bỏ cuộc.
Hắn là một lão đại đã ẩn trốn suốt 35 chương.
Hắn bị bắt như thế này có hợp lý không?
Trần Thương Vũ lặng lẽ chà xát hai ngón chân thật mạnh trong đôi giày của hắn, lần này một mảnh da nhỏ hơn lại rớt ra.
Đây là phương pháp che giấu tài tình nhất của hắn, chỉ để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.
Hắn sắp bị áp giải vào ô tô, và đây là cơ hội duy nhất để hắn trốn thoát.
Trần Thương Vũ nhướn mày, da hồn dưới chân hắn lập tức bay ra!
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng cá rằng Mộc Quy Phàm không có nhiều bùa như vậy, da hồn của hắn chỉ có thể bị áp chế bởi ít nhất mười tấm bùa!
Giây tiếp theo, bùa vàng bay lên khắp bầu trời.
Ai không rõ còn nghĩ đó là tiền giấy.
‘Tiền giấy’ này bay tới vây quanh da hồn, quấn nó thật chặt rồi bốc cháy.
Trần Thương Vũ bị phản phệ, lập tức phun ra một ngụm máu, vẻ mặt đột nhiên héo úa!
“Không thể nào… Sao anh có nhiều bùa như vậy!” Trần Thương Vũ kinh hãi hỏi.
Ngay cả hắn cũng không thể vẽ được nhiều lá bùa như vậy trong nửa năm!
Vẽ bùa không phải vẽ bừa, cũng chẳng phải cứ có tay là vẽ được.
Vậy Mộc Quy Phàm có thể đi đâu để lấy được nhiều lá bùa vàng như vậy?
“Anh là ai!…” Hắn kinh hãi hỏi lại.
Mộc Quy Phàm đạp một cước khiến Trần Thương Vũ văng ra ngoài.
Trần Thương Vũ bay thẳng vào xe và đập mạnh vào cửa.
Độc ác và tàn nhẫn!
Lúc này, Mộc Quy Phàm lại đưa điện thoại lên gần miệng, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Bảo bối đi khai giảng rồi à! Tuyệt vời quá!”
Hai sự tương phản làm chấn động tất cả cấp dưới!
“Nhìn gì?” Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ.
“Gia chủ, anh… anh có sao không?.”
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Mộc Quy Phàm hiền lành dịu dàng như vậy nên lòng họ hơi bất an, luôn cảm thấy Mộc Quy Phàm có tuổi rồi nên thần kinh có chút vấn đề!
Mộc Quy Phàm lười giải thích, chỉ nói: “Có con gái sẽ hiểu!”
Mọi người…
Họ thực sự không muốn hiểu…