Túc Bảo: “Tuyệt lắm ạ! Ba ơi con muốn ăn kem!”
Hân Hân lập tức giơ tay: “Dượng ơi con cũng muốn ăn!”
Mộc Quy Phàm nhấc hai cô bé vào xe: “Đi nào, đi ăn kem!”
Chiếc xe việt dã nghênh ngang rời đi, để lại một đám trẻ con nhìn theo đầy ngưỡng mộ.
Trung tâm mua sắm, bên cạnh chiếc xe kem đầy màu sắc có ba người đang đứng, một lớn hai nhỏ.
Túc Bảo dán sắt vào tủ kính trong suốt, nuốt nước miếng: “Chị ơi, em muốn một viên vị sữa chua, một viên vị phô mai và một viên vị xoài ạ!”
Chị gái nhỏ bán kem cầm thìa xúc theo vị bé gọi, thìa nào thìa nấy ú nụ, ly kem thoáng chốc đã đựng đầy ba loại kem màu sắc khác nhau.
Túc Bảo nhận lấy, cắn một ngụm trước rồi đưa cho Hân Hân.
Hân Hân háo hức nhìn đủ loại kem trong xe, xua tay: “Không cần không cần, chị muốn tự chọn cơ!”
Túc Bảo lại giơ thìa lên: “Sĩ quan Mộc, a nào!”
Mộc Quy Phàm buồn cười, khom lưng cắn một ngụm nhỏ, ngón tay chọt nhẹ mũi bé: “Gọi ba đi.”
Túc Bảo: “Ba!”
Anh không nhịn được nhếch môi, càng nhìn cục bột nhỏ càng thấy thích.
Kỷ Trường lơ lửng bên cạnh chép miệng: “Kem có gì ngon không?”
Túc Bảo liếc hắn: “Sư phụ, người chưa từng ăn kem ạ? Kem siêu ngon luôn í.”
Kỷ Trường bĩu môi: “Chậc, có gì ngon, không phải cũng chỉ là đá bào thôi à.”
Hắn không hề hâm mộ đâu.
Thế mà thỉnh thoảng ai kia lại liếc trộm hộp kem trên tay Túc Bảo đấy.
Mộc Quy Phàm trả tiền, vẫn ngồi dựa vào bồn hoa trung tâm, có điều lúc này là một lớn hai nhỏ.
Một chị gái nh vừa đi vừa ngoái đầu lại, bỗng nhiên “rầm” một tiếng, tông sầm vào cửa.
Hân Hân: “Hahaha! Chắc chắn chị gái kia đang nhìn hộp kem của chị, hẳn là thèm muốn chết rồi!”
Túc Bảo: “Em lại thấy hình như chị ấy đang nhìn ba em thì đúng hơn.”
Mộc Quy Phàm: “Hử… Chị gái đang nhìn con đấy.”
Ba tên “vô lương tâm” ăn dưa… À không, ba quần chúng ăn kem chụm đầu thì thầm.
Nhìn bọn họ ăn uống say sưa, Kỷ Trường im lặng xoay người, khoanh chân ngồi cạnh bồn hoa, cam chịu số phận lật sách.
Kem có gì ngon, hắn vẫn nên đọc sách thôi!
Mấy ngày nay hắn đã xem gần hết đống sách rồi nhưng vẫn không tìm được một chút tung tích của Tô Cẩm Ngọc.
“Rốt cuộc người đã đi đâu rồi, đi tìm với Túc Bảo khắp nơi cũng chẳng thấy đâu, đi xa như vậy à…” Kỷ Trường lẩm bẩm.
Lúc này, xe kem phía sau truyền đến giọng nói của một cô gái: “Cô chủ, cho tôi một phần nhé.”
Chị gái bán kem hỏi: “Cô muốn vị gì?”