Tô Tử Lâm chau mày: “Đừng ăn nhiều quá con.”
Hân Hân nghiêng đầu: “Không chịu đâu!”
Vừa nghiêng đầu đã liếc thấy Tô Ý Thâm đang ôm Túc Bảo đi tới.
Hân Hân chợt thấy không vui, chẳng nói chẳng rằng mà nhìn đồ nướng. Mỗi loại đồ nướng, cô bé đều phải lấy hai xiên trước tiên.
Túc Bảo không rõ mình đã ngủ bao lâu.
Lúc mơ màng tỉnh dậy, mặt trời đã lặn đằng tây.
Chợt một xiên thịt hiện ra trước mặt.
Hân Hân nói: “Cho em!”
Túc Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu rồi vui vẻ nhận.
“Cảm ơn chị Hân Hân.” Cô bé nói không rõ tiếng.
Hân Hân chau mày: “Chị không cố ý lấy riêng cho em đâu, chỉ vì ăn không hết được nhiều như vậy thôi, hiểu chưa!”
Túc Bảo gật đầu: “Ưm.”
Hân Hân nói xong chạy đi luôn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt không vui của cô bé khi trước đã chuyển thành vui vẻ.
Phía xa bãi cỏ.
Tuyết Nhi đang cầm một bảng vẽ và vẽ tranh.
Cô bé đã vẽ gần một ngày rồi.
Tuyết Nhi ghen ghét nhìn Hân Hân và Túc Bảo đang ăn thịt xiên đằng xa.
Cùng là trẻ con, sao tụi nó có thể chơi đùa vui vẻ đến vậy.
Chẳng có chút cầu tiến gì.
Mẹ của Tuyết Nhi bưng một cái khay, trên khay là một cái nồi đã nguội.
Cô ta nói: “Tuyết Nhi, theo mẹ đi tặng đồ.”
Tuyết Nhi lập tức đặt bút xuống, trưng ra bản mặt ngoan ngoãn: “Được ạ!”
Thấy sắp đến gần nơi nhà họ Tô đang chơi, Tuyết Nhi vờ hồn nhiên hỏi: “Mẹ ơi đây là gì ạ?”
Mẹ của Tuyết Nhi nói: “Chè sâm bổ lượng.”
Tuyết Nhi trợn tròn đôi mắt, khó hiểu hỏi: “Là thứ ăn một chút đã thấy rất mát phải không?”
Mẹ Tuyết Nhi cười, chỉ cảm thấy con gái mình thật hồn nhiên đáng yêu.
Tô Tử Tích chẳng thèm ngẩng đầu, phì cười một tiếng: “Làm bộ cái gì chứ, mắc ói!”
Giọng không lớn nhưng Tuyết Nhi nghe thấy rồi.
Cô bé chợt thấy hơi khó coi….
Cô bé…. còn lâu mới phải vờ vịt….
“Mẹ ơi….”
Mẹ Tuyết Nhi không để ý tới cô bé mà niềm nở nói với nhà họ Tô: “Chào ông cụ Tô! Tôi vừa làm xong món chè sâm bổ lượng, nồi nấu chè được ngâm nước mát hồi lâu, nhiệt độ vừa phải, mời mọi người ăn một chút!”