Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đời cho rằng trẻ sơ sinh ra đời là phải khóc, nhưng thực tế đó cũng không hẳn là khóc. Chẳng qua chỉ là dây thanh quản bị rung mà thôi, những lần khóc về sau mới thực sự là khóc.

Có lẽ từ sau lần khóc khan khi ra đời, Cố Thịnh Tuyết cũng không hề khóc nữa.

Túc Bảo đồng cảm: “Đáng thương thật.”

Trong nhận thức của bé, khóc cũng như cười vậy, không biết khóc cũng như không biết cười, vậy chẳng còn gì là niềm vui nữa.

Tô Tử Du hỏi một chút: “Cả một đời dài như vậy, cũng đâu thể không khóc chứ…?”

Kỷ Trường chống cằm, mắt nhìn sách, thờ ơ nói: “Đời thứ nhất, người Cố Thịnh Tuyết yêu sâu đậm chết. Đời thứ hai, tất cả người nhà cô bé yêu cũng chết đột ngột, đời thứ ba bị bạn thân phản bội, đời thứ tư máu mủ ruột thịt sinh ly tử biệt…”

“Sống qua ba đời, thực sự không có đời nào khóc cả.”

Trong sách ghi lại, Cố Thịnh Tuyết cũng từng khổ sở, khó chịu nhìn trời bật cười gào thét. Dù khó chịu đến cực điểm nhưng cô bé vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.

“Mỗi đời bọn họ đều không có ký ức, luân hồi rồi lại lịch kiếp lần nữa chỉ vì để rặn ra một giọt lệ đau lòng.”

Túc Bảo há to miệng, thảm thật…

Tô Tử Du cũng há to miệng hỏi: “Hay đi kiểm tra tuyến lệ thử đi? Chắc là do có bệnh gì về mắt rồi.”

Kỷ Trường giật giật khóe miệng.

Hắn tiếp tục nói: “Mỗi lần trở về địa phủ Cố Thịnh Tuyết sẽ nhớ lại ký ức đời trước, thậm chí là cả ký ức của mỗi lần lịch kiếp trước đó. Vừa tức giận vừa sinh ra rất nhiều năng lượng tiêu cực, từ chối sự quan tâm của người khác. Lần nào Diêm Vương cũng phải đến kích đểu, nói cô bé là đồ kém cỏi…”

Nói đến đây hắn bỗng nhiên dừng lại.

Túc Bảo còn nhỏ, vẫn đang lịch kiếp. Bé chỉ biết mình nhất định phải trải qua nhân thường thế thái chứ không biết thân phận thật sự của mình.

Kể cả Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm và tất cả mọi người, dù biết bé có thể nhìn thấy quỷ, bắt quỷ nhưng cũng không biết bé là Diêm Vương.

Thân phận này là bí mật ở nhân gian.

Túc Bảo không rõ nên bĩu môi kết luận: “Diêm Vương xấu tính quá!”

Thôi được rồi, nể tình chị Tiểu Bát thê thảm như vậy.

Sau này bé sẽ không bảo cô bé là đồ kém cỏi nữa.

“Đây là quy tắc kiểu gì vậy!” Bà cụ non Túc Bảo lắc đầu.

Kỷ Trường gập sách lại nói: “Đây là chuyện mà đời đời Mạnh Bà đều phải trả qua, là quy tắc của bọn họ. Người khác không quản được.”

Túc Bảo xuất thần nhìn chằm chằm vào một hướng.

Nếu bé đánh chị Tiểu Bát khóc nhè thì có tính là giọt lệ đau lòng của chị ấy không nhỉ?

Như vậy thì bé có thể giúp cô bé hoàn thành lịch kiếp rồi!

Mắt Túc Bảo sáng lên, bé cảm thấy việc này rất khả thi!

Nhưng mà bây giờ chị Tiểu Bát vẫn đang nằm viện, Túc Bảo quyết định chờ khi cô bé khỏe lại thì sẽ đánh cô bé một trận trước.

Bé cam đoan không phải mình muốn đánh mà là bé chỉ muốn giúp đỡ chị Tiểu Bát mà thôi!

Lúc này ở trong bệnh viện, Cố Tiểu Bát đang nằm trên giường bệnh bỗng hắt hơi một phát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK