Túc Bảo cố chịu đựng tiếng khóc thảm thiết, nắm lấy tay Hân Hân rồi vỗ nhẹ, nói to: “Chị Hân Hân, xin em đừng khóc nữa! Em sắp điếc rồi!”
Hân Hân: “Hu hu hu!”
Túc Bảo nghĩ ra một ý kiến hay: “Chị Hân Hân, chúng ta làm như vậy nha, đổi tiếng khóc thành cố lên cố lên nha.”
Hân Hân: “Hu… cố lên…”
Y tá cầm kim đi tới và nói: “Sẽ nhanh thôi. Chịu khó chút nha.”
Khoảnh khắc mũi kim xuyên qua da, Hân Hân hét lên “A…”
Nghĩ đến lời nói của Túc Bảo, bé đột nhiên chuyển tiếng kêu sắp nói thành ‘cố lên cố lên.’
Vì vậy, một cảnh tượng rất kỳ lạ đã xuất hiện trong phòng tiêm chủng.
Một cô bé vừa được tiêm vừa hét lên: “Cố lên, cố lên, cố… lên…cố….lên….cố lên………..”
Khóe miệng mọi người giật điên cuồng, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tay y tá run rẩy, cô ấy sợ mình không nhịn được cười nên nhanh chóng tiêm xong hai mũi.
Cuối cùng, Hân Hân nước mắt lưng tròng che hai chỗ tiêm của bé, bé chỉ cảm thấy đau muốn chết.
Tại sao tiêm phòng dại lại đau đến vậy?
Đau hơn bất cứ mũi tiêm nào mà bé từng tiêm!
Bà cụ Tô, Túc Bảo và Mộc Quy Phàm vội vàng lên xe về nhà như được ân xá. Ba người một già một thanh niên và một cô nhóc đều thấy không thể tiếp tục mất mặt thêm nữa.
Trên xe, Túc Bảo lẩm bẩm: “Ôi, xấu hổ quá!”
Lẽ ra bé không nên dạy chị Hân Hân đổi tiếng khóc thành ‘cố lên’.
“Đúng rồi ngoại ơi, con muốn mua một chiếc vòng cổ để tặng quà cho con mèo.”
Bà cụ Tô trìu mến nói: “Tất nhiên là được rồi.”
Mộc Quy Phàm đánh tay lái đổi hướng xe về phía trung tâm mua sắm.
Hân Hân đang khóc, hai mũi tiêm quá đau khiến cô bé vẫn chưa hoàn hồn.
Thế là Hân đầu to luôn từ bỏ chuyện mua sắm lại ngoan ngoãn đi cạnh Túc Bảo vào trung tâm thương mại.
Họ tìm đến cửa hàng thú cưng, chọn một chiếc vòng cổ mèo màu đỏ. Mặt trước của chiếc vòng cổ được buộc hình nơ, bên dưới chiếc nơ là một cái chuông trang trí làm bằng vàng ròng.
Phải thanh toán tám vạn tám ngàn tám, chị thu ngân tại quầy sợ Túc Bảo và mấy người đi cùng bé hối hận nên không ngừng giải thích về nguyên liệu, dây đeo của chiếc vòng cổ được làm từ da cừu, chiếc chuông làm từ vàng ròng, chiếc vòng được thiết kế và sản xuất thủ công từ một nhà thiết kế lớn…
Không ngờ Bà cụ Tô lại quẹt thẻ không chún đắn đo do dự.
Chị thu ngân tại quầy tròn mắt ngỡ ngàng, ‘bảo vật cửa hàng’ này đã ế hai năm, bảo vật được khách hàng chọn rất nhiều lần nhưng sau đó đều từ bỏ vì giá quá mắc, không ngờ hôm nay cô ấy lại thành công tiễn bảo vật đi….
Túc Bảo vừa trở về nhà họ Tô, mèo hoa đã đứng sẵn ở bãi cỏ sau bụi cây, nó thò nửa đầu ra ngoài, lén lút quan sát.
Túc Bảo vẫy tay: “Mèo con lại đây! Nhìn xem, quà chị chuẩn bị cho em nè!”
Mèo con lập tức chạy tới.
Túc Bảo đặt chiếc vòng cổ lên cổ mèo hoa nhưng không biết thắt dây.