Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Trường nói: “Yên tâm đi, không chạy nổi đâu.”

Nếu đã đụng mặt Túc Bảo rồi thì chắc chắn không thể chạy thoát thân.

….

Chỉ có quỷ mít ướt mà Túc Bảo gặp lần đầu là ngoại lệ thôi.

Quỷ mít ước là nút thắt chưa gỡ được trong lòng Kỷ Trường, hắn tìm bao lâu mà quỷ mít ướt vẫn mất tăm mất tích, nghĩ tới đây, Kỷ Trường phóng ra một tia sáng để đánh dấu ác quỷ trên người ông chú kia.

Tô Ý Thâm thay quần áo xong đi tới, nói: “Đi nào!”

Lời xin lỗi của ông chú không khiến lòng bà cụ Tô dễ chịu, nhưng chỉ đành vậy.

Loại chuyện này sao phải làm đến mức báo cảnh sát, bắt tội cảnh sát đi tới đây rồi cũng chẳng xử phạt được gì. 9

“Đi nào!” Bà cụ Tô nắm tay Túc Bảo rồi xoa đầu Tiểu Ngũ đang thò ra từ ba lô thú cưng, nói: “Được rồi, người đàn ông đó đã bị chúng ta đánh bỏ chạy rồi, có bà nội ở đây thì không ai dám nướng mày đâu.”

Tô Tử Du bất bình nói: “Đúng nha, ai mà muốn nướng Tiểu Ngũ của chúng ta thì chúng ta sẽ nướng kẻ đó trước!”

Tô Tử Tích: “Kiểm tra gì nữa thế?” [1].

[1]: Kiểm tra và nướng có bính âm giống nhau.

Mọi người: “…”

Tô Ý Thâm dẫn bà cụ Tô và tụi nhỏ vào căng tin, nơi này rất đông người, may sao lúc này không phải giờ cao điểm nên chỉ cần xếp hàng chờ một lát.

Tô Ý Thâm chờ bà cụ Tô ngồi xuống rồi dẫn tụi nhỏ đi xếp hàng.

Túc Bảo cầm đĩa nói: “Hú hú, xếp hàng!”

Túc Bảo học được cách hú hú từ chị Hân Hân của bé.

Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giật, anh ôm Túc Bảo lên để bé nhìn rõ đồ ăn phía trước.

Túc Bảo cảm động đến độ nước mắt cũng chảy ra từ miệng!!!

“Con muốn ăn đùi gà to, muốn sườn heo chua ngọt, trứng chiên, tôm và ớt xào!”

Đáy mắt Tô Ý Thâm nhuốm ý cười, anh nói: “Con ăn hết được nhiều đồ vậy không?”

Túc Bảo sờ bụng, đáp chắc nịch: “Được ạ!”

Tô Ý Thâm lại hỏi: “Tôm xào ớt cay lắm, con ăn cay được không?”

Túc Bảo lại gật đầu: “Được ạ!”

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, nhịn không được nói: “Tôi làm được, để tôi!”

Các đồng nghiệp của Tô Ý Thâm đi ngang qua, rối rít cười chào: “Ô, bác sĩ Tô, con gái anh à?”

“Nhóc này, cậu lén sinh con từ khi nào mà con gái đã lớn chừng này rồi? Nào qua đây chú ôm!”

“Đừng để ý tới chú xấu xa này, tới đây để dì ôm con!”

Mọi người vừa xếp hàng vừa cười đùa.

Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Tô Tử Tích xếp hàng ngay sau: “…”

Bao nhiêu người muốn cướp em gái của các cậu, không vui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK