Nói rồi, cô hào hứng bay đến phòng Tô Nhất Trần.
Tô Lạc dõi theo em gái hồi lâu, mãi đến khi bóng lưng em mình biến mất thì anh mới lấy lại tinh thần, lặng yên đi chuẩn bị rượu và đậu phộng rang.
Lúc cô mười tám tuổi, anh từng chưng một vò rượu hoa, cất kỹ dưới hầm, muốn đợi đến khi cô lên xe hoa thì lấy ra rót cho mấy anh em mỗi người một chén.
Bây giờ ngược lại xem như… Cũng có cơ hội rồi…
Phòng Túc Bảo.
Bé chợt giật mình, mở choàng mắt: “Ăn ngon không ạ?”
Bụng nhỏ réo ùng ục, bé con đành phải ôm thỏ ngồi dậy, chân trần chạy ra ngoài, ngó nghiêng xung quanh.
Vừa rồi bé nằm mơ, mơ thấy mẹ và mấy cậu trốn bé lên mái nhà ăn vụng.
Không được, không cho phép mọi người ăn vụng sau lưng bé như thế, bé phải tham gia nữa.
Tiểu Túc Bảo cứ thể để chân trần, lặng lẽ chạy lên lầu…
Tô Nhất Trần đang ngủ, bỗng dưng anh cảm thấy có thứ gì đó đang nhéo mặt mình, hơi ngứa.
Anh nhíu mày, mở mắt ra.
Kết quả trông thấy một con ma nữ đang đứng ngay đầu giường, mái tóc đen nhánh dài thườn thượt buông xõa che khuất gương mặt của nó.
Thấy anh tỉnh, ma nữ kia còn chậm rãi giơ tay lên: “Anh… Anh… Anh cả~ Dậy uống rượu với em nè…”
Tô Nhất Trần vừa bị đánh thức: “!!!”
Phản ứng khi gặp quỷ của anh khá đặc biệt, chỉ thấy anh giơ tay, tặng ngay một quyền cho ma nữ.
Tô Cẩm Ngọc bay vút ra ngoài, bẹp một tiếng dính chặt vào tường, không gỡ ra được!
Tô Cẩm Ngọc: Excuse me???
“…”
Hỏng việc, cũng may quỷ không biết đau, bằng không cú đấm này khiến cô phọt kít ra ngoài luôn ấy nhỉ?
Tô Cẩm Ngọc dán sát vào tường, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Anh cả, là em nè!”
Sắc mặt Tô Nhất Trần cứng đờ, giọng nói này…
“Ngọc Nhi?”
Anh vội vã đứng dậy, muốn gỡ Tô Cẩm Ngọc xuống nhưng lại sợ làm cô đau, giọng điệu tràn ngập vẻ luống cuống: “Cái con bé này, sao lại nghịch ngợm như thế hả, giờ phải làm sao đây?”
Tô Nhất Trần vô cùng hối hận, sao vừa rồi lúc tỉnh dậy anh lại không nhận ra nữ quỷ này là em gái mình chứ.
Cú đấm kia… Cô có đau không?
Em gái họ sợ đau nhất, lúc thêu thùa lỡ đâm kim vào tay thôi là đã khóc hết nửa ngày trời rồi.
Tô Cẩm Ngọc duỗi tay: “Anh, trước tiên kéo em xuống cái đã…”
Đúng là thần kỳ, thế mà cô lại dính vào tường như kéo dán chó, ha ha ha, chơi vui phết.
Tô Nhất Trần thấy cô còn cười được thì bất lực mắng: “Em còn biết cười hả!”