Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Tô cau mày, nghiêm khắc nói: “Em gái con muốn ăn gì thì cứ để cho con bé tự gắp, con gắp cho em gái con nhiều thế để làm gì chứ hả?”

Lại nhìn về phía Tô Tử Du: “Với cả, mọi người vẫn chưa ngồi vào chỗ, sao con lại tự ăn trước thế hả?”

Tô Tử Du ngoan ngoãn đặt đũa xuống, nói thầm: “Ông nội, ông không cần phải nghiêm khắc như vậy với bọn con đâu…”

Ông cụ Tô hừ một tiếng, theo bản năng nói: “Ông đối xử với ai cũng nghiêm khắc như vậy hết…”

Tô Nhất Trần, Hân Hân và Tô Tử Du đều nhìn ông ấy với biểu cảm ‘con không tin’.

Lúc này Túc Bảo xuống dưới, ông cụ Tô nhìn cục bột nhỏ nhảy nhót tung tăng, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn buông xuống.



“Túc Bảo hả, nào, qua đây ăn cơm.” Ông cụ gắp một miếng giò heo.

Tô Nhất Trần nắm chặt nắm tay, đặt ở bên môi: “Khụ.”

Hân Hân và Tô Tử Du: “Khụ khụ khụ khụ!”

Ông cụ Tô: “…”

Cơm nước xong, Túc Bảo xoa cái bụng nhỏ tròn vo của mình, nằm liệt trên sô pha không muốn động đậy. . ngôn tình hay

Bỗng nhiên, bé chợt nhớ tới câu nói ‘ăn một cây kem thật bự’ của ba mình!

Nhóc con lập tức bò dậy, áp sát vào Mộc Quy Phàm thấp giọng nói: “Ba, ngày mai chúng ta có thể đi ăn cây kem to bự được không?”

Mộc Quy Phàm liếc mắt nhìn bé một cái, cũng hạ giọng nói: “Được, nhưng đừng nói cho bà ngoại của con biết đấy.”

Bà cụ Tô bưng đĩa trái cây đi tới, híp mắt hỏi: “Hai người lại đang lén lút âm mưu gì đấy hả?”

Túc Bảo quay qua nhìn, trái cây?

Lập tức cất bước chạy trốn!

“Bà ngoại, con ăn no rồi, no thật rồi mà! Nếu còn ăn nữa, đồ ăn sẽ lòi ra khỏi mông con mất!”

Vừa dứt lời, bóng người nhỏ bé cũng chạy mất hút như một làn khói.

Bà cụ Tô: “…”

Mộc Quy Phàm nhìn thẳng mắt, nói: “Con cũng lên tầng đây.”

Bà cụ Tô: “Đứng lại.”

Bước chân Mộc Quy Phàm khựng lại, quay đầu nhìn: “Sao thế ạ?”

Bà cụ Tô không có biểu cảm gì cả: “Ăn hết đĩa trái cây này đi.”

Mộc Quy Phàm: “…”

“…”

Hôm sau, dưới sự giám sát chặt chẽ của bà cụ Tô, Mộc Quy Phàm mang theo Túc Bảo trốn đi.

Đích đến: Trung tâm thương mại.

Hàng năm trên quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại vẫn luôn có một chiếc xe bán kem cắm cọc ở đó.

“Ba đã ăn kem của nhà này được mười năm rồi.” Mộc Quy Phàm mở cửa xe việt dã ra, đồng thời nói: “Loại kem ngon nhất ở Kinh Thị này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK