Ánh mắt bé hơi bất an, nhỏ giọng nói với Tô Tử Du: “Anh, vì sao chị lại ăn cứt vậy?”
Tô Tử Du đang ăn kem li, nghe xong thiếu chút nữa phun kem ra ngoài.
Cậu há to miệng, không biết nên nói thế nào.
Nói thật ngay cả cậu cũng nghĩ vậy…
Hân Hân đưa miếng đậu phụ thối qua: “Túc Bảo, mau ăn thử một miếng đi!”
Túc Bảo vội vàng che miệng: “Không muốn không muốn! Thối lắm!”
Hân Hân: “Ngửi thối nhưng ăn ngon! Giống sầu riêng vậy.”
Túc Bảo vẫn lắc đầu như cũ, bé không dám nói gì, đồng thời dùng ánh mắt vừa đồng tình vừa nhẫn nhịn nhìn Hân Hân.
Rốt cuộc chị Hân Hân đã phải trải qua chuyện gì vậy, sao lại ăn những cái thứ này…
Hân Hân nói nhỏ: “Được, mấy người không ăn thì chị ăn!”
Cô nhóc ăn rất nhanh, hai phần đậu phụ thối nháy mắt đã được giải quyết xong.
Tiểu Ngũ đứng trên lưng ông nội rùa, nó dùng một cánh bịt mũi mình, ồn ào nói bậy.
“Ăn cứt! Ăn cứt! Có người ăn cứt!”
Hân Hân: “…”
Cô nhóc trừng mắt: “Mày mới đớp cứt!”
Hân Hân vừa cãi nhau với Tiểu Ngũ vừa vứt hộp đựng đậu phụ thối đi, sau đó lại nhanh chóng nhét kem ốc quế đã sắp chảy vào miệng.
Tô Tử Tích rất lạnh nhạt, lại hơi phân tâm, lúc này cậu mới quay qua lẩm bẩm: “Thối chết!”
Tô Tử Du ăn kem ốc quế, nhìn giới thiệu về Đệ Tứ, thỉnh thoảng vẫn không yên tâm, cậu tự mình kiểm tra nồi sắt máy ảnh, lưới đánh cá, kiếm gỗ đào, tiền Ngũ đế… trong balo mình đeo.
Tiếng líu ríu sau lưng ồn đến chết người.
Tô Tử Chiến đau đầu xoa trán.
Cuối cùng cũng đến cổng bệnh viện Đệ Tứ, Túc Bảo nhìn trái nhìn phải.
“Tại sao lại không có người vậy?”
Vừa rồi ở chỗ phố cổ náo nhiệt thế cơ mà.
Sau khi đi qua một con ngõ nhỏ chưa đến 200m lại như đi sang một vùng trời mới vậy.
Túc Bảo nhanh chóng chạy đến cổng.
Mặc kệ, bày ra rồi nói.
Mặc dù bệnh viện Đệ Tứ không có người nhưng bên trong có rất nhiều quỷ đó!
Bùa vàng không chỉ có thể bán cho người mà còn có thể bán cho quỷ, bé lập tức vẽ thêm mấy cái này nữa!
Mấy anh chị còn chưa hoàn hồn đã thấy Túc Bảo lưu loát bỏ tay nải mang đi xuống, lấy ra một tấm khăn trải màu xám trải xuống đất rồi để bốn năm bùa vàng lên.
Gió thổi tấm vải bày trên đất của bé, bé lấy hai tảng đá lên chặn.
Mấy anh chị trợn mắt há mồm.
Tô Tử Du lên tiếng: “Túc… Túc Bảo, em đang làm gì vậy?”