Nó không chịu rời đi, nghĩ hết cách này đến cách khác gắn đầu mình lại, cứ thế lặp lại quá trình tử vong trên chiếc du thuyền ngày qua ngày, chỉ muốn được trở về đất nước xinh đẹp…
Túc Bảo thở dài, trong lòng cứ thấy nao nao, bé cũng không rõ cảm xúc đó là gì nữa, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng, lại trộn lẫn với một chút buồn bực…
Kỷ Trường nhìn cục bột nhỏ, đặt tay lên lưng bé, thầm động viên.
Đối diện với cuộc sống muôn màu muôn vẻ, ngay cả người lớn cũng khó thể giữ được bình thản chứ nói chi Túc Bảo chỉ là một cô bé nhỏ xíu…
Trải qua bãi bể nương dâu, nhìn hết thế gian muôn màu, đến cuối cùng có giữ được tấm lòng ban sơ hay không… Ngay cả Kỷ Trường cũng không chắc chắn bản thân có thể làm được.
“Thôi!” Hắn dịu dàng nói: “Lần này sư phụ giúp con một phen…”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ.”
Tô Tử Du bỗng hỏi: “Chờ đã, con còn có một chuyện chưa rõ… Dì, dì đến phòng con giữa đêm hôm làm cái gì? Rồi còn sang phòng Túc Bảo nữa?”
Nữ quỷ nhìn Tô Tử Du, tấm tắc: “Vốn dĩ ta đang mang thai, thế nhưng vì quá mệt mỏi nên sảy mất rồi. Nếu đứa trẻ vẫn còn sống, chắc chắn nó sẽ là một cậu bé đẹp trai ngời ngời. Da trắng tóc vàng mắt xanh… Ngoài ra thằng bé cũng sẽ có một cái đầu thông minh sáng sủa, giống y như ngươi vậy đó, ha ha!”
Tô Tử Du: “…”
Cậu cảm thấy đây là lần mình bị xúc phạm nặng nề nhất!
“Vậy nên đừng nói dì đến phòng con giữa khuya là vì muốn đầu con nhé?” Tô Tử Du hỏi.
Nữ quỷ gật đầu như đúng rồi: “Bingo~ Hì hì… Một cái đầu thông minh như vậy, ta muốn có lắm.”
Ngay khi Tô Tử Du cho rằng Jastremski muốn lấy đầu cậu vì con nó thì không ngờ nữ quỷ lại nói: “Một cái đầu thông minh như vậy, nếu ta gắn lên cổ, chắc chắn ta cũng sẽ trở nên khôn ngoan sắc sảo.”
Như vậy, đến khi nó tới đất nước xinh đẹp có thể dựa vào trí óc và vẻ ngoài tìm một người đàn ông tốt hơn…
Tô Tử Du sởn hết cả da gà da vịt, chỉ tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng, khoa tay múa chân trên đầu thôi mà cậu đã rùng mình rồi.
“Cái đồ, cái đồ biến thái!” Nhóc Tử Du không kìm được chửi ầm lên.
Nữ quỷ không thèm để ý tới lời chửi mắng của cậu, vẫn ngoác mồm cười khục khặc. . Đam Mỹ Hiện Đại
Túc Bảo sực nhớ ra một chuyện, lại hỏi: “Đúng rồi, sao dì lại theo ba con về thế ạ?”
Nữ quỷ này chết trên boong du thuyền ở một vùng biển xa xôi, đáng lý ra không thể nào về được.
Bấy giờ nữ quỷ mới nhìn về phía Mộc Quy Phàm một cách oán hận.
Mộc Quy Phàm không chờ nó nói gì đã hờ hững bảo: “Địa điểm làm nhiệm vụ của ba lần này là trên biển, tình cờ lên chiếc du thuyền kia, chắc nó cứ thế mà theo ba về đấy.”
Nữ quỷ ôm đầu nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm, từ cổ họng bật ra những tiếng ồm ồm, nhếch mép thành một nụ cười vô cùng rùng rợn.
“Ngươi nói dối.” Nữ quỷ cười khục khặc: “Ngươi sợ con gái ngươi ghét ngươi, sợ ngươi chứ gì… Khà khà khà…”
“Nhóc con, để ta kể cho ngươi nghe. Trên du thuyền, ba ngươi đã sát hại người vô tội, một con bé tuổi xấp xỉ ngươi trốn trên xe hắn… bị hắn ‘Đoàng!’… bắn một phát súng đấy…”