Mộc Quy Phàm yên tâm quay đầu nhìn, chẳng hề lo lắng chuyện tắt hai ngọn lửa trên vai.
“Túc Bảo, sau lưng ba không có quỷ thật hả?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Túc Bảo vừa toan trả lời thì lập tức trông thấy một đôi chân xuất hiện ở cửa.
Dường như đôi chân đó chạy rất nhanh, đến cửa còn vội vàng phanh lại rồi lùi về sau vài bước.
Đồng thời trông thấy phán quan và diêm vương, có con quỷ nào không sợ cho được?
Kỷ Trường nhìn chằm chằm vào đôi chân đó, nói nhỏ: “Thật kỳ lạ!”
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, đây là gì thế ạ?”
Không thấy quỷ, chỉ thấy dấu chân ư?
Kỳ lạ thật.
Kỷ Trường đáp: “Sau khi chết, quỷ hồn sẽ đi đầu thai, nhưng có một số quỷ hồn chết đột ngột sẽ đi tìm dấu chân của chính mình. Sư phụ cũng không rõ đôi chân này của ai nữa!!”
Túc Bảo kinh ngạc: “Dấu chân còn có thể tự di chuyển ư?”
Kỷ Trường: “Đương nhiên, yêu ma quỷ quái thì chuyện gì chẳng có thể!”
“Ví dụ, có người khi sống bị giết hại rất thảm, đôi mắt của nó được tẩm formalin để trưng bày trong một cửa hàng, đôi mắt đó luôn nhìn chằm chằm vào người đến người đi, đôi mắt cũng được xem như một con quỷ!”
“Nó đại diện cho ý chí của nguyên chủ khi còn sống, có suy nghĩ và ý thức của nguyên chủ!”
“Đôi chân này cũng thế.”
Túc Bảo gật đầu, bé hiểu rồi.
Mộc Quy Phàm thấy Túc Bảo thầm thì gì đó, biết bé đã hỏi được sư phụ, anh bèn hỏi: “Sao thế con?”
Túc Bảo nói lại lời của Kỷ Trường.
Mộc Quy Phàm chau mày.
Hôm qua anh chỉ chú ý tới đôi mắt mở to của người bị xe đụng, hoàn toàn không nhìn tới chân người đó.
Nhưng Mộc Quy Phàm có năng lực phi thường, có thể thể nhớ lại những chi tiết đã xảy ra. Anh trầm tư suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại những mảnh vỡ của ngày hôm qua.
Anh nhớ hết vẻ mặt của tất cả những người qua đường, sau đó dễ dàng nhớ lại người đàn ông bị xe đụng kia, quả thật anh ta không có chân.
Sau khi thi thể anh ta được đưa ra ngoài, người phụ trách hiện trường đã tìm kiếm đôi chân của anh ta, nhưng sau đó mới biết, do lực va chạm, đôi chân của nạn nhân bị tách rời, mắc dưới gầm xe và bị xe xi măng nghiền nát thành từng mảnh.
Mộc Quy Phàm nhìn về cửa, hình như đôi chân kia đang sợ gì đó, lại như không sợ gì!!!
Đôi chân dừng ở cửa, hoàn toàn bất động.
Mộc Quy Phàm cười giễu: “Có bản lĩnh thì vào đây!”
Đôi chân lập tức tiến về phía trước.
Nhưng rồi đôi chân nhanh chóng quay lại chỗ cũ, hình như nó cũng đang nói gì đấy.
Túc Bảo cẩn thận lắng nghe, phiên dịch cho mọi người: “Ba ơi, nó nói có bản lĩnh thì ba đi ra đi!”
Mộc Quy Phàm: “Ngươi vào đây!”
Túc Bảo dịch: “Nó nói ba đi ra!”
Mộc Quy Phàm cười khinh miệt: “Nhát gan!”