Vợ chồng Vương Gia Gia sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.
Chồng của Vương Gia Gia im lặng ngồi trên ghế sô pha, chẳng biết qua bao lâu mới nói: “Anh muốn em vạch rõ ranh giới với người nhà em cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi!”
“Em trai em nói muốn mua nhà, em bèn cho tiền!”
“Ba em nhập viện không có tiền, em cũng chi viện phí. Ba em nói muốn mua đất xây mộ, em cũng là người duy nhất bỏ tiền. Lẽ nào em muốn nuôi cả nhà em suốt đời à?”
Vương Gia Gia mím môi: “Không đâu, chuyện của ba em là chuyện cuối cùng rồi…”
Chồng cô ấy cười khẩy: “Thật sao? Vậy để anh hỏi em, mấy năm nữa mẹ em cũng bệnh, em trai em không có tiền, em có quan tâm hay không? Vài năm nữa, con của em trai em chào đời. Lỡ như gặp chuyện ngoài ý muốn phải nhập viện rồi tìm đến em vay tiền, em có đưa không??”
Vương Gia Gia nghẹn họng.
Chồng cô ấy nói tiếp: “Trước đây anh không muốn quan tâm đến chuyện của gia đình em. Chuyện của gia đình em thật sự khiến người ta khó chịu. Lời Túc Bảo vừa nói không sai, quả thực anh đã làm không đúng.”
“Nhưng giờ anh nói rõ cho em biết, phải nhân chuyện lần này vạch rõ ranh giới đi. Đất xây mộ lần này 250 ngàn tệ đúng không, chúng ta chỉ đóng góp 150 ngàn thôi. Vẫn là câu nói đó, nếu lần này em không nghe theo ý kiến của anh thì chúng ta ly hôn, con gái ở với anh!”
Vương Gia Gia chỉ thấy bí bách khó chịu trong lòng.
Thấy mắt Vương Gia Gia ngân ngấn lệ, chồng cô ấy vội quay đầu đi, trong lòng thương xót nhưng ngoài miệng vẫn nói gay gắt: “Anh đâu có bắt em đoạn tuyệt với ba mẹ em, có cần phải buồn thế không hả? Không bắt em bỏ mặc họ, mà phải làm rõ phạm vi và trách nhiệm của em!”
Vương Gia Gia im lặng hồi lâu, vừa toan lên tiếng thì….
Lúc này, cửa mở, Vương Nghị Quang kéo dép đi ra, ngáp một cái, hỏi: “Chị, nấu cơm chưa?”
Tối qua anh ta giận chị gái đến độ quăng luôn đũa, cơm còn chưa ăn được mấy miếng, giờ đang rất đói.
“A, anh rể à, đúng là chuyện lạ nha, sao hôm nay anh đến sớm thế?” Nhớ đến chuyện anh rể khuyên chị gái không chi hết tiền, Vương Nghị Quang nói giọng mỉa mai.
Nói xong, không thèm nhìn anh rể mà đi vào bếp nhìn xung quanh, cau mày nói: “Chị, hôm nay chị chưa mua đồ à, còn bao lâu nữa mới ăn sáng được… Em đói quá. Chị ơi, chị có thể xuống lầu mua hai cái bánh bao cho em ăn trước được không?.”
Chồng của Vương Gia Gia cười lạnh nói: “Muốn ăn thì tự mình mua đi. Cậu không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, đến trẻ con khi đói còn biết đi tìm mẹ để bú sữa, cậu tìm chị gái làm cái gì hả?”
Vương Nghị Quang bỗng thấy mất hứng.
Anh ta đang nói chuyện với chị gái của mình mà, liên quan gì tới ông anh rể này.
Anh ta ghét nhất ông anh rể này, vừa lạnh lùng lại hà khắc, nói chuyện khó nghe, so đo tính toán, đến tiền do chị gái anh ta kiếm được cũng muốn quản.
Anh rể luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt coi thường, anh rể tưởng kiếm được nhiều tiền là ghê gớm lắm đấy!!
Người ta nói người giàu là kẻ hợm hĩnh, chị gái anh ta sắp bị ông anh rể này dạy hư rồi.
“Anh rể, anh có thể đừng ngắt lời em khi em nói chuyện với chị gái được không? Chị gái cũng giống như mẹ, em làm nũng chị gái em thì sao nào?”
Vương Nghị Quang vừa dứt lời, cửa phòng bỗng mở ra, bà cụ Vương bước ra.
Vừa trông thấy vợ chồng con gái, bà cụ sửng sốt hỏi: “Tiểu Tố cũng đến à, ăn gì chưa con?”