Chưa dứt lời, bộ quần áo trong chậu lửa bỗng tự đứng dậy!
Mặt Vân Đại Sư cứng đờ, lời chưa nói hết của Trường Phong cũng mắc trong cổ họng…..
Chậu than lóe lên ngọn lửa màu xanh lục, quần áo của Tư Diệc Nhiên đột nhiên thẳng đuột, ống tay áo chậm rãi nâng lên…
Bên ngoài, không biết từ khi nào mà bầu trời đã bị mây mù bao phủ, một trận gió lạnh thổi qua, bà Tô không nhịn được mà ôm cánh tay.
Cảnh này quỷ dị quá rồi!
Chỉ có trên mặt Túc Bảo vẫn hiện lên nụ cười, bé vẫy tay với áo sơ mi nhỏ, nũng nịu nói: “Mau trở về đây nào!”
Áo sơ mi nhỏ trên chậu than bỗng nhiên rơi xuống, rơi vào chậu than rồi bắt đầu cháy rụi.
Tư Diệc Nhiên nằm trên mặt đất, ngón tay cựa quậy với biên độ rất nhỏ.
Kỷ Trường “ồ” lên một tiếng, vội vàng lấy sách ra bắt đầu lật xem.
Hắn ta không nhìn lầm thì phải, quả thật âm hương trên đỉnh đầu đang đếm ngược cái chết, sao người lại trở về rồi?
Mọi người ngừng thở, nhìn chằm chằm Tư Diệc Nhiên.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tư Diệc Nhiên tỉnh lại, Ôn Như Vân suy sụp nằm liệt trên mặt đất, lặng lẽ rơi lệ.
Trường Phong thở phào một hơi, cười nhạo nói: “Thấy chưa? Tôi cũng hết nói nổi luôn, một đứa nhóc mà mấy người cũng tin được, phí cả thời gian! Nếu ban nãy cứ làm theo cách của sư phụ tôi, khéo giờ đã cứu được người rồi!”
Vân đại sư nghiêm mặt, tỏ vẻ cao nhân quở mắng: “Trường Phong! Đừng nhiều lời!”
Bà cụ Tư đứng ngoài cửa nghe thấy lời Trường Phong nói, cuối cùng không nhịn được xông thẳng vào, khóc rống lên: “Đều là do mấy người! Mấy người không nghe lời tôi! Là mấy người hại chết cháu trai của tôi!”
Bà ta vừa nói vừa lấy gậy chống ném thẳng về phía Túc Bảo: “Mau đền mạng cho cháu tao! Là mày hại chết cháu của tao! Tao muốn mày phải chôn cùng cháu trai tao!”
Túc Bảo nhấc chân lên theo bản năng, “uỳnh” một tiếng đá ngược gậy chống trở về, cái gậy kia đập một phát trúng đầu bà cụ Tư…
Bà cụ Tư càng khóc và mắng to hơn.
Sắc mặt Tô Nhất Trần âm u, đang định kêu bảo vệ ném văng bà cụ Tư ra ngoài thì chợt nghe Tư Dạ lạnh giọng quát: “Câm miệng!”
Bà cụ Tư sửng sốt, lại khóc lớn hơn nữa: “Con quát mẹ? Trời ơi sao số tôi khổ thế này! Cháu trai không còn, ngay cả con trai cũng bất hiếu…”
Vân đại sư đứng ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại ầm ĩ này, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Phải vậy chứ, ai bảo bọn họ không tin ông ta?
Thật là mắc cười, người mà ông ta còn cứu nổi thì sao một oắt con có thể cứu được chứ!
Nếu Túc Bảo có thể cứu Tư Diệc Nhiên tỉnh lại thật, truyền ra ngoài thì ông ta biết đặt mặt mũi vào đâu!
Đúng lúc này, một tiếng nói mỏng manh vang lên: “Ồn chết đi được…”