Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Khách đến đây quá đông, ồn ào chịu không nổi nên Tô Lạc bế Túc Bảo ra vườn hoa sau hội trường bữa tiệc.

Mới đi được một đoạn thì anh ta nhận ra có điều khác thường. Vừa ngoái đầu lại, Tô Lạc phát hiện Tư Diệc Nhiên im ỉm đi theo mình mà chẳng nói tiếng nào.

Tô Lạc nhướng mày: “Cháu đi theo bọn chú làm gì?”

Tư Diệc Nhiên vẫn nghiêm mặt như ông cụ non, trả lời: “Ba cháu bảo cháu trông em ấy ạ.”



Tô Lạc híp mắt, chốc lát sau, anh ta quay đầu về phía trước: “Vậy à…”

Cậu chủ nhỏ nhà họ Tư nào phải kiểu người nghe lời như thế.

Mặc dù Tô Lạc chưa gặp cậu nhiều lần nhưng đã được nghe kể rằng tính cách Tư Diệc Nhiên giống hệt ba mình, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả anh nữa.

Hễ là chuyện gì mà cậu không muốn làm thì đừng hòng ai ép được cậu.

Thế hóa ra Tư Diệc Nhiên tự nguyện đi theo Túc Bảo à?

Ái chà chà, không ngờ đấy!

Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà đã cảnh giác dữ chưa!

Tô Lạc ngồi xuống một chiếc ghế dài, Túc Bảo bèn ngồi cạnh anh ta.

Ảnh đế Tô nức tiếng nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, hỏi: “Túc Bảo, làm sao con biết ánh sáng phúc lành sẽ xuất hiện vào lúc mười giờ mười tám phút?”

Tuy anh ta không có mặt ở cánh gà lúc chuyện này xảy ra nhưng sau khi hỏi nhân viên của phòng tiệc, biết được đầu đuôi câu chuyện, có trời mới biết Tô Lạc ngỡ ngàng cỡ nào lúc mới vừa nhìn thấy ánh sáng tốt lành kia.

Túc Bảo vừa lục lọi túi xách để xem ông nội rùa trong đó, vừa đáp lời: “Túc Bảo bói toán được đó ạ.”

Tô Lạc nổi hứng thú với lời nói của bé, tựa lưng vào ghế ngồi rồi chống cằm bằng một tay: “Con bói bằng cách nào?”

Túc Bảo bèn lấy ông nội rùa ra, nói: “Con bói thế này nè.”

Dứt lời, bé đặt con rùa đen xuống đất, xoay một vòng.

Con rùa đen: @¥##%…

Tô Lạc chẳng biết nên nói gì cho phải, cục bột nhỏ này đem con rùa đen già ở nhà đến đây thật ư?

Mà sao lại đặt nó trong túi xách? Không sợ nó bị ngộp thở hả?

Tô Lạc thấy biểu cảm của Túc Bảo nom rất thật thì dở khóc dở cười: “Túc Bảo bói được gì nà?”

Túc Bảo giơ ngón trỏ lên, thật thà trả lời: “Cậu tư à, cậu có số đào hoa đó, sắp tới đi đâu cũng phải cẩn thận đó nha.”

Tô Lạc: “…”

Nói xong câu ấy, Túc Bảo lại cầm lấy ngón tay: “Cậu tư sẽ bị yêu quái thu phục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK