Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo cách nói của Tô Tử Du, trường hợp này gọi là từ trường mất ổn định nghiêm trọng.

Tô Nhạc Phi vô thức lùi về sau một bước.

Ngay lúc này, sau lưng anh ấy truyền đến một giọng nói chết chóc: “Chàng ~ trai~ trẻ ~ ơi ~ giẫm lên chân ta rồi nè~”

Tô Nhạc Phi quay phắt đầu lại thì trông thấy một bà cụ mặc đồ liệm màu tím đậm.

“Mẹ kiếp!” Anh cuống quýt chạy lên trước, kết quả lại trông thấy một cô bé quỷ đứng trước mặt, cười hi hi: “Chú ơi, cùng chơi trò trốn tìm không nè?”

Tô Nhạc Phi: “….”



Sau sự xuất hiện của bà cụ và cô nhóc này, hành lang dần hiện lên rất nhiều ‘người’. Mặt ai nấy đều đờ đẫn, hai mắt phát ra ánh sáng âm u.

Một con quỷ sơ sinh vui vẻ bò trên đất, cuống rốn dài trên người nó kéo theo…một nữ quỷ có cái bụng nứt toác.

Tô Nhạc Phi: “!!”

Anh vội thôi miên mình thành người lác mắt, mặc niệm: Tôi không thấy gì hết….

Huhuhu, cho anh rút lại câu đã nói lúc tối.

Anh không bao giờ muốn trông thấy quỷ nữa đâu!!!

Ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc sải bước tới, chắn trước mặt Tô Nhạc Phi.

Tô Cẩm Ngọc chau mày, nhìn đăm đăm vào cô bé quỷ rủ chơi trốn tìm ban nãy, cảnh cáo: “Đi qua chỗ khác chơi!”

Tô Nhạc Phi ngẩn người….

Đây là em gái anh, là cô em gái mà anh thương yêu hai mươi năm trời…

Còn tưởng không bao giờ được gặp lại, chẳng ngờ giờ đây em ấy đang chắn trước người anh, giống như khi trước anh vẫn luôn bảo vệ em ấy.

Hốc mắt Tô Nhạc Phi đỏ hoe: “Ngọc Nhi….”

Anh, anh thu lại câu nói ban nãy!

Thấy quỷ cũng tốt lắm nha!

Những con quỷ mà anh khiếp sợ này, lại chính là linh hồn mà người thân của chúng tha thiết muốn nhìn thấy…

Cô bé quỷ bị Tô Cẩm Ngọc nhìn đăm đăm, đành phải lùi về sau.

Tô Cẩm Ngọc nước mắt lưng tròng: “Ngọc Nhi của anh năm giỏi quá, giờ đã biết bảo vệ anh rồi!”

Tô Cẩm Ngọc: Đại ca, như này hơi cường điệu rồi đấy….

Tô Nhất Trần chau mày. Sao thế này? Tô Nhạc Phi cũng có thể nhìn được quỷ rồi ư?

Còn anh và Mộc Quy Phàm thì chẳng trông thấy gì.

Mộc Quy Phàm dứt khoát đi lấy máy quay của Tô Tử Du.

Chẳng ngờ phát minh của cậu nhóc lại có ích đến vậy.

**

Ở một bên khác.

Túc Bảo đang nắm cổ chân nữ quỷ mặc đồ đỏ, toan kéo nó xuống khỏi người Tô Tử Du.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK