Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Quy Phàm liếc nhìn biển số xe, lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn.

Sau đó anh nhìn Túc Bảo hỏi: “Con không sao chứ?”

Túc Bảo chớp chớp mắt, không sao đâu, bé không bị tổn thất gì cả.

Thậm chí anh ta còn chưa chạm vào được góc áo của bé thì có thể có chuyện gì được.

“Ba, chúng ta đưa con chó này về nhà nhé?” Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh con chó với vẻ mặt thương cảm.

Cố Tiểu Bát cười lạnh, thấp giọng nói: “Trẻ con.”

Trên đời này có rất nhiều người và sự việc đáng thương, có thể thông cảm hết cho tất cả bọn họ được không? Sự đồng cảm có giá trị gì không?

Nhưng cô bé lại không để ý tới, nếu trên thế giới này thực sự không có sự đồng cảm, thậm chí ngay cả sự ngây thơ như trẻ con cũng không còn tồn tại… Vậy thì thế giới này sẽ là một thế giới đáng sợ biết bao.

Túc Bảo không nghe thấy Cố Tiểu Bát nói gì, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu con chó.

Kỳ thực bé cũng có chút do dự, ở nhà bé đã có một con rùa, một con vẹt và một con mèo rồi.

Bé cũng không thể mang tất cả những chú chó hoàng mà mình gặp về nhà họ Tô được..

Túc Bảo quyết định giao quyền quyết định quan trọng này cho Tiểu Ngũ.

“Tiểu Ngũ, nghĩ thế nào?”

Tiểu Ngũ đang chuyên tâm phục kích chuẩn bị ngậm đầu rùa vào miệng, nói: “Ực…?”

Bình thường Túc Bảo ra ngoài chỉ mang theo Tiểu Ngũ và ông nội rùa, còn Huyền Linh… Cơ thể nó quá lớn nên Túc Bảo không mang theo được.

Túc Bảo nghiêm túc hỏi ý kiến của Tiểu Ngũ: “Chúng ta có thể đưa con chó này về nhà được không?”

“Mày và Huyền Linh sẽ không ức hiếp nó chứ?”

“Nếu đem nó về, mày có thể dạy nó nói chuyện được không?”

Tiểu Ngũ: “…”

Ực…! Hai câu trước còn dễ bàn bạc.

Nhưng câu cuối cùng thì có hơi làm khó một con “chim” quá rồi không?

Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn con chó bên ngoài qua khoang không gian, đột nhiên dùng miệng mở khóa kéo ra rồi đứng trên túi thú cưng nhìn chằm chằm con chó hoang.

Không biết trong đầu nhỏ bé của nó đang nghĩ gì, đột nhiên nó hưng phấn, bắt đầu xoay vòng vòng trên túi thú cưng.

Thấy Tiểu Ngũ im lặng, Mộc Quy Phàm nói: “Đưa nó đến trạm cứu hộ.”

Vẫn có thể yên tâm nếu tìm được một trung tâm cứu hộ chó mèo hoang đáng tin cậy đàng hoàng nghiêm túc.

Hai con chó này chắc là chó hoang, lông lởm chởm có hơi bẩn, cơ thể thì gầy trơ xương..

Qua một lớp bụi bẩn, hầu như không nhìn thấy được trên người chúng có vằn hay vết gì – chúng là giống chó Labrador, có lẽ không phải giống thuần chuẩn mà đã được lai với giống khác rồi, nhìn qua có hơi giống chó cỏ.

Con chó cẩn thận lùi lại một bước, đôi mắt đầy vẻ buồn bã và sợ hãi.

Không biết hai người trước mặt có giống như người vừa rồi hay không, cho nó chút hy vọng rồi lại tước đi.

Giống như vừa nãy nó đứng đợi ở đây rất lâu rồi, có rất nhiều người đi ngang qua đã dừng lại nhìn nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lạnh lùng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK