Cố Thịnh Tuyết: “….”
Túc Bảo: “Chị Tiểu Tuyết bắt quỷ được bao lâu rồi? Có lần nào bị quỷ hù cho khóc nhè không?”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Sao Túc Bảo thích hỏi xem cô bé có khóc không thể nhỉ?
Câm nín!
Hai mắt Túc Bảo bỗng sáng lên, bé hỏi: “Chị Tiểu Tuyết nằm thế này thì khi muốn đi ị phải làm thế nào ạ?”
Vấn đề này Túc Bảo thực sự tò mò, hai mắt bé lập lánh mong chờ, thậm chí bé còn muốn lấy bó hoa ra để nhìn thử mông Cố Thịnh Tuyết….
Xem thử mông chị Tiểu Tuyết có dính cái gì bẩn không.
Cố Thịnh Tuyết chịu hết nổi: “Câm miệng!”
Túc Bảo lập tức bụm miêng, gật đầu nói: “Được, em nhất định sẽ không nói với người khác!”
Cố Thịnh Tuyết muốn hộc máu.
Cô bé có bị sao đâu, lời của Túc Bảo như thế cô bé ị ra quần ấy, thật muốn chém Túc Bảo!
Mộc Quy Phàm khoanh tay trước ngực, nửa dựa nửa ngồi trên sofa, môi anh không khỏi cong lên.
Mỗi lần gặp Cố Thịnh Tuyết, cô bé con nhà anh lại hơi khác lạ.
Thú vị đấy.
Mộc chiến thần hứng thú nhìn hai cô bé cãi nhau.
Cố Thịnh Tuyết: “Còn không câm miệng thì chị sẽ nhổ răng cửa của em đó!”
Túc Bảo: “Chị nhổ không nổi đâu, răng cửa của em chắc khỏe lắm!”
Cố Thịnh Tuyết: “Chị… chị nhổ cái răng khác của em!”
“Răng khác của em còn chắc khỏe hơn răng cửa!”
Cố Thịnh Tuyết nghiếng răng nói: “Có ai từng nói em rất ồn ào chưa?”
Túc Bảo: “Chưa ạ, chị là người đầu tiên.”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Túc Bảo: “Ngoại em thích nói chuyện với em lắm luôn, chị Tiểu Tuyết không thích ạ?”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Túc Bảo: “À đúng rồi, trên đường tới đây em và ba gặp một chị, trên người chị ấy đầy âm khí, sau này chị Tiểu Tuyết muốn cùng em đi bắt quỷ không?”
Cố Thịnh Tuyết: “Không muốn! Không muốn! Thế đã được chưa hả? Em có thể về được rồi đấy!”
Mặt Cố Thịnh Tuyết viết rõ mấy chữ: Chị thấy em rất phiền, em mau cút đi.
Túc Bảo giơ tay nhìn cổ tay không hề đeo đồng hồ, làm bộ nói: “Ôi, mười hai giờ rồi, em về trước nha!”
Mộc Quy Phàm giơ tay nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười giờ.
Con gái anh lợi hại thật, bản lĩnh nói dối không chớp mắt ngày càng giống anh, có tiền đồ!!
Túc Bảo nhảy xuống khỏi giường, vừa toan vỗ lưng Cố Thịnh Tuyết đã thấy lưng cô bé bị thương, Túc Bảo chỉ đành vỗ vào đầu Cố Thịnh Tuyết.
“Ngoan nha, chịu khó dưỡng thương, cố lên!!”