Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tử Tích: “…”

Ngủ rồi ư?

Không….không vỗ lưng cho cậu nữa à?

Có lẽ đêm khuya là lúc con người ta yếu đuối nhất, Tô Tử Tích cẩn thận lật người, mím môi nhìn cục bột nhỏ trước mặt.

Gương mặt phính sữa tròn trịa, chóp mũi hơi hồng, miệng và đôi má phớt hồng, hình như chỗ nào trên mặt cô bé cũng như phấn nộn, thực ra cô bé rất xinh đẹp và đáng yêu.

Lúc ngủ, cô bé còn đặt tay kê dưới má, trông rõ là hồn nhiên vô hại, có thể thấy cô bé rất tin tưởng cậu.

Tô Tử Tích lầm bầm gì đó rồi nhắm mắt lại.



Chưa bao giờ Tô Tử Tích thấy lòng yên ả đến vậy, lần này cậu ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau.

Tô Tử Tích tỉnh dậy trước, kết quả trông thấy Túc Bảo đang ngửa đầu lên ngủ ngon lành, người dang rộng thành hình chữ đại, chân cô bé còn đang gác trên bụng cậu.

Tô Tử Tích nhíu mày, phát hờn chọt vào chân Túc Bảo rồi đẩy chân ra.

Chẳng ngờ, Túc Bảo không hề bị đánh thức, tiếp tục đặt chân nhỏ ngang bụng cậu.

Tô Tử Tích: “…”

Kéo chân Túc Bảo xuống lần nữa.

Túc Bảo như đang tức giận trong giấc mơ, chân nhỏ dùng lực đè mạnh xuống bụng Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích cảm thấy bụng mình như bị con voi giẫm lên, đau đến nhe răng nhếch miệng.

“Mẹ kiếp….”

Túc Bảo lập tức tỉnh giấc, mơ màng bò dậy, dụi mắt, ngáp ngủ nói: “Anh ơi anh sao thế?”

Tô Tử Tích trừng mắt: “Em ăn quả cân để lớn lên đó hả?”

Chỉ một cái chân mà sao nặng thế không biết!

Túc Bảo mù mờ: “Không đâu, em ăn chay mà.”

Tô Tử Tích: “…”

“Được, anh phục em rồi đó!”

Túc Bảo mờ mịt chớp mắt, cô bé đâu có nói sai, ngày ở Nam Thành bé chẳng mấy khi được ăn thịt, đồ ăn thừa ở nhà họ Lâm luôn bị các dì giúp việc gói mang về.

Chỉ để lại cho cô bé mấy món rau mà họ không thích thôi.

Túc Bảo xoa mặt, đứng dậy duỗi eo: “Oa, ngủ một giấc thật thoải mái, xin chào ông mặt trời!”

Tô Tử Tích vội đi ra ngoài, mặt cậu thoáng vẻ mất tự nhiên.

Tuyệt đối không thể để người khác biết giữa đêm cậu sợ quỷ nên gọi Túc Bảo qua.

Nếu không cậu biết giấu mặt mũi đi đâu!

Bỗng nhiên, Tô Tử Tích nghe thấy con vẹt đáng chết lớn tiếng kêu: “Người đâu, người đâu mau tới đây, không thấy người nữa rồi!”

Tô Nhạc Phi là người đầu tiên chạy tới, nói to: “Túc Bảo đâu? Túc Bảo!”

Túc Bảo đang đi chân trần, mù mờ nhìn về phía phòng mình: “Con ở đây nè!”

Mọi người sửng sốt: “Sao con lại chạy tới phòng Tô Tử Tích?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK