Túc Bảo chơi đến nghiện, lập tức lấy lọ sơn móng tay màu lam ra, sơn lên từng ngón tay cho ông cụ Tô.
Tô Nhất Trần lặng lẽ lui về phía sau, giả bộ ra ngoài nghe điện thoại.
Tô Tử Lâm chợt nhớ Hân Hân cần phải luyện chữ thêm một trang nữa, vội vàng chạy lên tầng.
Mộc Quy Phàm nhìn thấy cảnh này, hừ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ‘phúc’ lớn như vậy chạy gì mà chạy?
“Túc Bảo, ba thấy cậu cả của con rất hợp với màu hồng phấn, còn cậu hai con ấy à… ừm, màu đen không tồi.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Dạ dạ dạ, cậu cả cậu hai đừng nóng vội, mau ra đây xếp hàng đi!”
Người nhà họ Tô: “…”
Bà cụ Tô cố nén cười, nhìn một đám đàn ông lớn đầu to xác lại bị một bé con áp chế.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Đèn hoa sáng bừng.
Trong khu vực cho thuê du thuyền ban đêm của công viên, một nhóm người có hành vi kỳ quặc.
Ba người đàn ông đút tay vào túi, đội mũ áo hoodie, cúi đầu không rên một tiếng trèo lên thuyền.
Sau lưng bọn họ là một cậu bé đang tung tăng chạy theo.
Đằng sau cậu bé là một người phụ nữ mặc váy màu đỏ sậm đang đi, người phụ nữ trang điểm rất đậm, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng kỳ quặc…
Đi ở cuối cùng của đoàn bọn họ là một cô gái trông như sinh viên đại học đang cười đến không thấy mắt đâu cả, đi theo chụp ảnh lia lịa.
Ba người đàn ông chính là Mộc Quy Phàm, Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi, người phụ nữ trang điểm đậm lại là Vạn Đào bị kéo tới bất ngờ, vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống.
Bé trai kia là Túc Bảo đã được Tô Cẩm Ngọc tỉ mỉ trang điểm cho, bé đội tóc giả trên đầu, trời tối sẽ không thể nhìn ra được.
Tô Cẩm Ngọc cười điên cuồng, tuy rằng cuối cùng Mộc Quy Phàm không mặc đồ nữ ra ngoài nhưng cả anh lẫn Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi đều bị cục bột nhỏ đè ra sơn móng tay móng chân. Túc Bảo còn cố chấp yêu cầu bọn họ đi dép lê, khoe những chiếc móng xinh đẹp của bọn họ ra ngoài.
Ban nãy đầu ngón chân của mấy người bọn họ đều sắp moi thủng cả dép.
Tô Cẩm Ngọc chào Vạn Đào với khóe miệng đang co giật tằng tằng, cười tủm tỉm hỏi: “Hi, chị gái, ra ngoài chơi à?”
Đáng tiếc Vạn Đào không nhìn thấy cô, không thì chắc chắn sẽ tức chết tại chỗ.
Du thuyền là một con thuyền loại nhỏ, sau khi vào phòng riêng, Mộc Quy Phàm và những người khác lập tức duỗi tay ra, cũng không quặp ngón chân vào nữa, một đám ngồi ở trên ghế…
Có trời mới biết bọn họ đã đến được đây bằng cách nào!
Sắc mặt của Vạn Đào cũng khôi phục như thường, hỏi: “Gia chủ, lần này chúng ta phải làm nhiệm vụ gì?”
Anh ta chỉ thu được tin tức khẩn cấp, bảo anh ta tới đây chấp hành nhiệm vụ.
Ai biết vừa đến nhà họ Tô đã bị Tô Nhạc Phi và Túc Bảo bắt mặc đồ nữ vào…
Mộc Quy Phàm nói: “Qua đây, đeo cái vòng cổ này lên.”