Quỷ xui xẻo: Nực cười, rõ ràng các ngươi không đi qua ngọn lửa vì biết nó cháy quá mạnh.
Quỷ xui xẻo hồ nghi nhìn đám quỷ lừa đảo, nói: “Có thật không, các ngươi tốt bụng đến vậy à?”
Quỷ ngụy thiện: “Người anh em thân mến…”
Quỷ xui xẻo: “Im đi!”
Nó vẫn chưa nói xong.
Mấy con quỷ vừa bay về phía trang viên của nhà họ Tô vừa cười nói: “Đương nhiên là thật. Ngươi thấy đấy, hiện tại ngươi là quỷ duy nhất kéo quỷ ngụy thiện, bọn ta không hề chạm vào nó.”
Quỷ nhu nhược mỉm cười dịu dàng, “Ngươi không tin các quỷ khác nhưng vẫn tin ta chứ?”
Quỷ hồ đồ: “Không phải của ta thì ta sẽ không cướp. Nếu ta cướp thì ngươi cứ chặt ta một đao.”
Quỷ xui xẻo miễn cưỡng tin vào điều đó, nó nhớ ra mình vẫn còn nợ đám quỷ tổng cộng 111 cây kẹo, nó tự hỏi không biết lát nữa có thể xin Túc Bảo thêm vài cây kẹo hay không?
Quỷ ngụy thiện: “Ta nói nè người anh em… Chúng ta đều là ác quỷ, sao phải nóng lòng đối phó lẫn nhau?”
Quỷ xui xẻo: “Im đi.”
Quỷ ngụy thiện nhớ tới cô bé đã vỗ người nó và bảo nó gọi ba lần trước.
Nó không hiểu tại sao đám quỷ này đều là ác quỷ mà lại chạy việc vặt cho một cô bé.
Có xấu hổ không cơ chứ??
Nó tuyệt đối không làm chân chạy vặt!
Khi tìm thấy cơ hội, nó nhất định sẽ là quỷ đầu tiên trốn thoát.
Khi sắp đến nhà họ Tô, quỷ ngụy thiện kéo tay quỷ hồ đồ, hạ giọng cố gắng thuyết phục: “Người anh em, tại sao ác quỷ chúng ta lại phải làm cu li cho một cô bé yếu đuối? Ta thấy ngươi có vẻ không vui lắm, chúng ta cùng chạy nhé!”
Chỉ cần có thể xúi giục một kẻ nổi loạn, hai chọi ba thì vẫn có cơ hội trốn thoát.
Quỷ hồ đồ không chút biểu cảm nhìn quỷ ngụy thiện: “Con mắt nào của ngươi thấy ta không hài lòng vui vẻ thế hả?”
Quỷ ngụy thiện không hiểu, chỉ biết ác quỷ trước mặt nó bị đám quỷ kia gọi là hồ đồ thì chứng tỏ nó dễ bị thuyết phục nhất.
Chỉ nghe quỷ hồ đồ nói: “Tuy ta hồ đồ, nhưng trong khoảng thời gian này ta đã hiểu ra một việc.”
“Đó là – có thể hồ đồ mọi thứ, nhưng tuyệt đối không được hồ đồ chuyện phản bội Túc Bảo.”
Đây là giới hạn của nó.
Quỷ ngụy thiện đột nhiên không nói nên lời.
Khi đám ác quỷ kéo quỷ ngụy thiện trở lại phòng Túc Bảo thì cô bé đã ngủ rồi.
Cô bé con nằm trên giường, mặt áp vào gối, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hơi méo đi, miệng khẽ há.
Dì xấu xí nói: “Ồ, sao con có thể ngủ như thế này? Nếu con nằm sấp thì sẽ trở nên xấu xí! Khi còn nhỏ, ta nằm sấp nên mới trở nên xấu xí như thế này.”
Đám quỷ: “…”
Quỷ đào hoa trợn mắt nói: “Thôi đi, ngươi xấu là tự nhiên, không liên quan gì đến việc ngươi ngủ thế nào, ngươi nên hỏi ba mẹ ngươi ngủ thế nào.”