Bé bẻ ngón tay liệt kê: “Giống như dì xấu xí thì sẽ được gọi là du hồn dã quỷ, bởi vì chết không bình thường nên không thể đi đầu thai được, cứ vất vưởng trên nhân gian như vậy…”
Tô Tử Du nghĩ đến nữ quỷ đã doạ mình sợ tới mức chun đít làm rớt phân, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Tiếp theo còn có lệ quỷ, là do lúc người đó còn sống đã chết rất thảm nên mới biến thành lệ quỷ, sẽ đột nhiên xuất hiện, doạ người khác hồn lìa khỏi xác.”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Du lại trắng thêm.
“Cuối cùng là thứ được gọi là ác quỷ, rất hung ác, sẽ ăn thịt người. Ban ngày du hồn dã quỷ và lệ quỷ đều không thể xuất hiện nhưng nó có thể á! Nó mạnh cực kỳ luôn.”
Tô Tử Du: “…”
Cậu bịt miệng Túc Bảo lại, nhanh chóng nói: “Được rồi em đừng nói nữa!”
Túc Bảo: “Ưm ưm ưm!”
Tô Tử Du liếc nhìn xung quanh, mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, những bông hoa đang mỉm cười với cậu.
Ờm… Giữa trời nắng như vậy, chắc là sẽ không có quỷ đâu…
Cậu buông Túc Bảo ra.
Túc Bảo nhanh nhảu bảo: “Anh ơi, anh sợ đúng không? Không sao mà, sợ hãi chẳng có gì xấu hổ cả!”
Tô Tử Du: “… Không nói được thì đừng có nói nữa.”
Không biết có phải vì đã học được nhiều điều từ chỗ Kỷ Trường hay không mà cục bột nhỏ không quá thích nói chuyện lúc trước lại bắt đầu trở nên hơi lảm nhảm.
“Tại sao anh lại sợ quỷ vậy ạ? Không thể nào, anh trai lợi hại như vậy, đáng lẽ sẽ không thấy sợ mới phải chứ.”
“Thật ra ma quỷ không đáng sợ đâu, chúng nó cũng giống như con người á… Ừm, ngoại trừ con ngươi sẽ lồi ra ngoài, bàn tay sẽ bị gãy lìa…”
Tô Tử Du không thể nhịn được nữa, cũng không biết đã lấy một cục kẹo từ đâu ra, nhét vào trong miệng Túc Bảo.
Cuối cùng Túc Bảo cũng chịu yên lặng!
“Được rồi!”
Lúc này giáo viên chủ nhiệm của bọn họ tìm đến, nhìn thấy Tô Tử Du và Túc Bảo đeo cặp sách đi trên sân trường thì vội vàng hỏi: “Tô Tử Du, Túc Bảo, hai đứa đi đâu vậy? Chuông vào lớp đã kêu lâu rồi.”
Túc Bảo ngậm kẹo, nói không rõ lời: “Túc Bảo thấy đói bụng, anh trai dẫn con đi ăn chút đồ.”
Tô Tử Du lại hừ một tiếng: “Là cô Vương đuổi bọn con ra ngoài.”
Đương nhiên không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy rồi.
Nếu đã gặp được giáo viên chủ nhiệm, hiện tại Tô Tử Du chỉ muốn gọi điện cho ba của mình, bảo ba tới đón bọn họ trở về.
Nhìn tòa nhà dạy học ở trước mắt, nhớ đến những gì Túc Bảo đã nói, có một con ác quỷ đang nằm trên đầu Tuyết Nhi, cậu không muốn đi lên đó nữa…
Nghe Tô Tử Du nói muốn lấy điện thoại gọi cho Tô Nhất Trần, giáo viên chủ nhiệm và một cô giáo khác quay sang nhìn nhau, lên tiếng khuyên nhủ: “Tử Du à, tạm thời con cứ dẫn em gái đi lên trước đã.”