Hân Hân khóc không ra nước mắt: “Vậy…. Có thể giảm mũi tiêm không? Chỉ tiêm một mũi thôi được không?”
Bà cụ Tô hơi kinh ngạc, không ngờ cô bé lại thỏa hiệp nhanh như vậy.
Tô Ý Thâm: “Không được, chỉ có thể tiêm bốn hoặc năm mũi, năm mũi thì tiêm năm lần, bốn mũi thì tiêm ba lần.”
Nghe vậy, Hân Hân không buồn nghĩ tại sao bốn mũi chỉ cần tiêm ba lần, bé nói luôn: “Vậy con chọn bốn mũi!”
Chuyện tiêm phòng được quyết định xong xuôi, sau bữa tối, bà cụ Tô lập tức đưa Hân Hân đi tiêm.
Mộc Quy Phàm là người lái xe.
Bà cụ Tô hỏi: “Hôm nay cậu rảnh quá nhỉ, sao không về đội?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Mộng Có Đành Buông
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================
Hình như dạo trước Mộc Quy Phàm muốn ‘từ chức’ nên lãnh đạo của anh đã gọi cho bà cụ Tô để tìm hiểu thêm tình hình.
Sau đó lãnh đạo sợ Mộc Quy Phàm sẽ bỏ chạy thật nên mỗi ngày đều theo dõi anh rất sát sao, bất kể anh có nhiệm vụ hay không đều gọi anh về đội.
Mộc Quy Phàm nói: “Con nghỉ nửa ngày.”
Anh về nhà gặp Túc Bảo.
Khóe miệng bà cụ Tô khẽ giật.
Hân Hân sợ nhất là tiêm, trước đây khi đi tiêm cô bé luôn khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng phải có ít nhất hai đến ba người mới có thể giữ chặt cô bé để bác sĩ tiêm.
Bà cụ Tô sợ Hân Hân đồng ý đi tiêm xong lại đổi lời nên khi Hân Hân khóc đòi Túc Bảo theo cùng, bà lập tức đồng ý.
Hình như chỉ khi Túc Bảo bên cạnh, Hân Hân mới có thể bình tĩnh.
Nếu lúc tiêm Hân Hân lại làm loạn thì còn có Mộc chiến thần, bà cụ Tô không tin anh không khống chế được Hân Hân.
Túc Bảo lo lắng Tiểu Ngũ ở nhà một mình nên đã dẫn Tiểu Ngũ và cụ rùa đi cùng.
Tiểu Ngũ đang nhìn mèo con ở bên ngoài thông qua khoang không gian của túi thú cưng.
“Tạm biệt, đồ ngốc!” Tiểu Ngũ hét vào mặt con mèo.
Mèo hoa: “…”
Túc Bảo quỳ xuống, nghiêm túc nói với mèo: “Ở nhà ngoan ngoãn, đừng phá hoại nha!”
“Nhìn xem, chị Hân Hân bị em cào xước, phải đi tiêm phòng đó.”
“Tiểu Ngũ cũng bị em hù cho chết khiếp, em xem em đi, xem đi!”
Túc Bảo gõ nhẹ lên đầu mèo con.
Mèo hoa ngoan ngoãn ngồi xổm, đầu cúi xuống như thể đang lắng nghe lời giáo huấn sau khi làm sai.
Túc Bảo mắng đôi câu, nhưng không khỏi mềm lòng, bàn tay nhỏ của bé chạm vào đầu mèo hoa: “Được rồi, nếu em nhận ra lỗi lầm của mình thì có thể sửa sai, em vẫn là một nhóc mèo ngoan, ở nhà đợi chị về đặt tên cho em nha!”
Túc Bảo nhớ rõ lần đầu tiên bé trở về nhà họ Tô, chính ông bà ngoại đã đặt tên cho bé.
Bây giờ bé đã lớn, bé có thể cùng mọi người đặt tên cho mèo con rồi!
Mèo hoa kêu meo meo, dụi đầu vào tay Túc Bảo rồi gừ gừ trong cổ họng. Sau đó nó ngồi xổm tại chỗ nhìn chiếc SUV của Mộc Quy Phàm chậm rãi lái ra ngoài…