Chờ chút, đứng dậy ư?
Bà cụ Tô cũng sững sờ.
Nửa đời trước bà có thể đứng ngồi vận động bình thường, hoàn toàn khác với những người sinh ra đã bị tàn tật. Cho nên đôi khi tư duy theo quán tính, bà hoàn toàn không thấy câu nói ban nãy của Tô Lạc có vấn đề gì.
Lúc này, ý thức được mình có thể đứng dậy, bà cụ Tô tròn mắt ngỡ ngàng.
“Mẹ đứng dậy được ư…?”
Bà cụ Tô chống tay lên xe lăn rồi run rẩy thử đứng dậy, nhưng không rõ vì vấn đề tâm lý hay còn lý do nào khác, bà không thể đứng dậy nữa.
Tô Lạc vội bước tới đỡ bà.
Bà cụ Tô nản lòng, có lẽ hồi nãy chỉ là tiềm năng của con người bị kích phát trong tình huống gặp hiểm nguy…
Tô Lạc lại không nghĩ như vậy, an ủi: “Nếu có thể đứng dậy thì chắc chắn khác trước rồi, sau này nhất định sẽ đứng được.”
“Chưa biết chừng còn có thể đi nhảy ở quảng trường với các lão phu nhân khác đó ạ.” Giọng điệu của Tô Lạc vừa thoải mái lại dỏm dỉnh.
Đáy mắt bà cụ Tô cũng thấp thoáng hi vọng, bà chợt nhớ tới mấy ngày trước mình còn dùng chân đạp ông cụ Tô một cước.
Bà điều khiển xe lăn vào thang máy: “Mẹ phải đi tìm ba con…”
Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe một giọng nói e lệ bên tai: “Hóa ra anh cũng có lúc dịu dàng như vậy! Người ta càng lúc càng yêu anh rồi đó!”
Tô Lạc: “….”
Đúng là đòi mạng, vừa nãy anh quên béng sự tồn tại của nữ quỷ.
Tô Lạc chạy vội lên lầu: “Túc Bảo….”
Nữ quỷ vừa toan bay theo thì bỗng phát hiện ra điều bất thường, cuống quýt bay ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, quỷ hồn đã biến mất.
Tô Nhất Trần bưng tách cà phê đi qua, chau mày nói: “Túc Bảo còn chưa ngủ dậy, em kêu gào như ma quỷ thế làm gì?”
Tô Lạc: “Chuyện cấp bách lắm!”
Tô Nhạc Phi đang cầm một chiếc túi, miệng ngậm cái bánh mỳ, quăng lại một câu: “Nhìn bộ dạng như mới gặp quỷ ấy!”
Tô Lạc: “…”
Còn không phải gặp quỷ ư?
Túc Bảo vừa mở mắt ra đã trông thấy cậu tư đứng trước mặt mình.
“Ồ, sao cậu tư lại về rồi, con còn chưa gói xong bánh chưng đâu!”
Tô Lạc: “…..Túc Bảo, cậu tư của con gặp bánh chưng rồi.”
Túc Bảo còn chưa tỉnh hẳn cơn buồn ngủ: “A, bánh chưng nhân gì thế ạ?”
Tô Lạc: “….”